Vụ 5 du học sinh Việt mất tích tại Úc: Giải đáp một chi tiết 'lạ'
Cô cũng bày tỏ mình rất thích truyện tranh, với hàng xóm là Pauline Guitton - một người cũng rất thích vẽ, cả 2 đã có ý định sẽ cùng sáng tác trong tương lai gần. Khi đọc qua một tác phẩm truyện tranh viết về mối quan hệ mẹ con, cộng với đây là phương thức truyền tải rất tốt văn hóa của một đất nước, tất cả làm nên cảm hứng cho tác phẩm này.Tưng bừng lễ hội tết Việt 2024 tại TP.HCM
Nhìn hàng hoa vắng tanh, tôi thoáng bồi hồi, tự giận mình một chút, không ra sớm hơn để gặp, nhìn thêm một chút nụ cười hiền hậu của đôi vợ chồng già. Nhưng cứ nghĩ mọi năm, bác Ba Khâm vẫn dọn dẹp muộn hơn chút xíu, để kêu xe về đến Bến Tre nghỉ ngơi vài tiếng trước khi ngắm pháo hoa giao thừa. Nên lỡ mất cái nắm tay như mọi năm, nghe chừng từ bác một khoảnh khắc trìu mến.Hôm trước, tôi dọn dẹp nhà cửa xong, xách xe chạy ra thấy hai vợ chồng bác đang tíu tít mua bán. Mai, quất, sống đời và đủ thứ hoa. Xôn xao người hỏi han trả giá. Tôi chọn hai chậu bạch mai nhỏ nhắn, như mọi năm. Mỗi chậu khoảng vài chục búp, mới nở một bông, rồi dúi vào túi bác 200 ngàn. Là vì trước đó, tôi không dám hỏi, chỉ e bác không lấy tiền, nên khi loáng thoáng một người bảo rằng mỗi chậu 100 ngàn, mới làm ra vậy. Y như mọi năm!Sáng 27 tết, tôi đã dạo công viên Làng Hoa, mua được chậu mai vàng của một chủ vườn ở P. Thạnh Xuân, Q.12, TP.HCM. Để về chưng góc nhà, đưa mắt ưng ý chậu mai vừa vặn, búp nhiều, dáng thế cũng hợp, nên khi chú bán mai ra giá 1,5 triệu, mua luôn không ngần ngừ. Cái cách mua hoa năm nào với tôi, cũng là để vui chút với vườn với ruộng mà họ đã đổ mồ hôi chăm bẵm. Xe giằng xong chậu mai phía sau, chú lái ngồi lên, vỗ vai người bán bắt tay cười cái, là đi.…Bây giờ, thì những nhà vườn đã lục tục chất bớt hoa lên xe. Còn lại một ít họ rao “xổ hoa xổ hoa” vang rộn các góc công viên. Tôi chú ý một cặp ý chừng là vợ chồng, nghiêng ngó chỉ trỏ mấy chậu linh sam đang trổ hoa tím, nhỏ li ti hương thoang thoảng. Chị bán hoa da trắng mày cong, nói: “cặp 700 ngàn, cô chú à”. Họ trả, thôi bớt 100 ngàn, lấy cặp về chưng cho đẹp. Chị bán hoa dường như giãn cặp mày, cười duyên dáng: ừ, cô chú lấy đi. Vậy là cả ba lấy túi ni lon níu níu buộc buộc, nói lời chúc nhau đôi câu. Nghe lời yêu thương chuyển ý rót vào tai nhau, đất trời như rộn vui! Tôi dạo vài vòng. Giờ này không mua hoa nữa. Nhớ lúc xách xe đi, đứa con gái út cười, nói: “Rồi, ba lại đi làng hoa”. Ý cháu là ba nó cứ thích chạy xe đi, là mua hoa về, để rồi sau đó loay hoay không biết dọn xếp để chưng góc nào trong nhà. Tôi cười “lần này không mua nữa, chỉ dạo thôi”.Gần thêm nửa tiếng. Loanh quanh bất chợt, thế nào tôi cũng vòng đến chỗ chú Bảy Chợ Lách (là biệt danh tôi đặt cho một người quen, dân bán bông ở Bến Tre lên). Hỏi han vài câu, nhìn đám bông cúc vàng mâm xôi đã vợi đi, còn lưa thưa chen giữa đám cúc tím nhỏ xinh, biết là hoa cũng bán được nhiều. Năm nào cũng vậy, chú Bảy rời Sài Gòn sau 5g chiều. Công viên kêu dọn trước 12g, thì chú qua xin mấy cổng nhà mặt tiền phía đối diện, bán thêm một chút, kiếm tiền xe về kịp đón giao thừa.Vậy là một mùa hoa của ngày cuối năm Giáp Thìn đã vãn. Nhìn quanh, tôi có cảm giác chút trống vắng hơn mấy bữa trước. Nhưng hoa đã về với mọi nhà, xóm ngõ để đẹp hơn những ngày thường tất bật lo toan.Để rồi các gia đình quây quần lúc giao thừa, ngắm những nụ hoa, mầm lá xanh tươi đang gọi xuân về!
Nhiều dự án được tháo gỡ vướng mắc
Lingo giành chiến thắng trong hạng mục Sức khỏe Công nghệ số ở sự kiện triển lãm công nghệ tiêu dùng nổi tiếng thế giới CES tổ chức mới đây tại Mỹ. Công nghệ giúp người dùng theo dõi chỉ số đường huyết và cung cấp thông tin tình trạng sức khỏe một cách chi tiết và cá nhân hóa. Người dùng đeo cảm biến sinh học trên cánh tay trong 14 ngày, truyền dữ liệu liên tục đến ứng dụng trên điện thoại thông minh. Ứng dụng giải mã ngôn ngữ cơ thể và cung cấp thông tin về phản ứng của người dùng đối với thực phẩm, hoạt động thể chất và căng thẳng hàng ngày. Nhờ đó, người dùng có thể áp dụng thói quen lành mạnh, điều chỉnh trao đổi chất và cải thiện bao gồm cả sức khỏe thể chất và tinh thần.Công nghệ thiết bị đeo theo dõi sức khỏe không ngừng mở ra những hiểu biết mới về sức khỏe. Các nhà khoa học Abbott đã khám phá cách theo dõi liên tục chỉ số đường huyết, tiết lộ xu hướng chuyển hóa trong cơ thể, giúp người dùng áp dụng thói quen lành mạnh hơn và cải thiện sức khỏe một cách tổng quát.Quy mô thị trường thiết bị đeo để theo dõi sức khỏe được dự báo sẽ tăng thêm 26,56 tỷ đô la Mỹ với tỷ lệ tăng trưởng kép hàng năm (CAGR) là 23,31% từ năm 2023 đến năm 2028. Thị trường đang có sự tăng trưởng đáng kể do người tiêu dùng ngày càng chú trọng vào việc quản lý sức khỏe và duy trì lối sống lành mạnh. Ông Olivier Ropars, Phó Chủ tịch bộ phận kinh doanh Lingo của Abbott, cho biết, chỉ số đường huyết rất quan trọng vì phản ánh phản ứng của cơ thể đối với dinh dưỡng và lối sống. Bộ theo dõi sức khỏe cá nhân Lingo theo dõi liên tục chỉ số đường huyết và chuyển dữ liệu thành thông tin có giá trị, thu hẹp khoảng cách giữa phòng ngừa và điều trị. Công nghệ này giúp người dùng làm chủ lối sống lành mạnh và kiểm soát sức khỏe chủ động.Lingo, cùng với danh mục các sản phẩm và dịch vụ chăm sóc sức khỏe của Abbott, bao gồm dinh dưỡng, thuốc, chẩn đoán và thiết bị y tế, giúp mọi người sống trọn vẹn hơn ở mọi giai đoạn của cuộc sống.Một sản phẩm khác của Abbott, thiết bị đo và theo dõi đường huyết liên tục FreeStyle Libre, đã cách mạng hóa cách hàng triệu người trên thế giới quản lý bệnh tiểu đường. FreeStyle Libre đã được Abbott ra mắt tại Việt Nam năm 2021, là một trong những nỗ lực của công ty không ngừng đưa ra các giải pháp chăm sóc sức khỏe trong suốt 30 năm hiện diện tại đây.Năm 2022, bộ thiết bị được trao giải Prix Galien Golden Jubilee cho "Công nghệ Y khoa tiên tiến nhất trong 50 năm qua". Đây là giải thưởng danh giá được đánh giá tương đương với giải Nobel trong nghiên cứu dược phẩm sinh học, ghi nhận những sáng kiến đột phá xuất sắc nhất giúp nâng cao chất lượng cuộc sống của con người.Bên cạnh những đột phá về công nghệ theo dõi sức khỏe, xét nghiệm và hỗ trợ chẩn đoán, Abbott cũng đóng góp những sáng tạo có ý nghĩa trong quản lý và điều trị các bệnh không lây nhiễm. Bệnh Còn ống động mạch là một trong những bệnh lý tim mạch thuộc nhóm bốn bệnh không lây nhiễm phổ biến nhất, cùng với đái tháo đường, ung thư và các bệnh hô hấp mãn tính. Sáng chế đột phá Amplatzer Piccolo Occluder của Abbott là thiết bị giúp điều trị còn ống động mạch ở trẻ sinh non và trẻ sơ sinh. Amplatzer Piccolo Occluder vốn được phát triển cho người lớn, được các nhà khoa học và kỹ sư của Abbott nghiên cứu để áp dụng công nghệ đột phá này trong điều trị cho trẻ sinh non. Hiện nay, với kích thước chỉ bằng hạt đậu, thiết bị này có thể đóng các lỗ thủng trong tim của trẻ sơ sinh, mở ra vô vàn cơ hội sống cho những bệnh nhi dễ tổn thương nhất.Không chỉ dừng lại ở đó, Abbott còn phát triển hệ thống hỗ trợ quyết định lâm sàng, ứng dụng trí tuệ nhân tạo (AI) để cung cấp thông tin hữu ích giúp nhân viên y tế nâng cao khả năng quản lý và đưa ra giải thích lâm sàng tốt hơn. Abbott và quỹ từ thiện Abbott Fund, tài trợ và quyên góp sản phẩm với tổng giá trị lên đến 280 tỉ đồng (khoảng 12 triệu đô la Mỹ) để giải quyết các thách thức sức khỏe cộng đồng tại Việt Nam, tập trung vào việc cải thiện dinh dưỡng, đào tạo nhân viên y tế, củng cố hệ thống y tế, hỗ trợ các chuyên gia y tế ở tuyến đầu trong đại dịch Covid-19 và mở rộng giáo dục cộng đồng.Những nỗ lực của Abbott không ngừng khẳng định vai trò tiên phong về công nghệ, góp phần định hình tương lai của ngành y tế và lĩnh vực chăm sóc sức khỏe tại Việt Nam.
Chia sẻ với Thanh Niên chiều nay 15.1, anh Lê Anh Tuấn (46 tuổi) là con trai của cụ Tư cho biết hiện gia đình vẫn đang làm nhiều cách khác nhau để tìm mẹ bị mất liên lạc, song đến giờ vẫn chưa có tin tức nào.Anh kể trưa hôm qua 14.1, khoảng 12 giờ mẹ anh có rời nhà ở khu vực chợ Cây Quéo, đường Hoàng Hoa Thám (Q.Bình Thạnh, TP.HCM) nhưng mãi không thấy về. "Đến chiều tối đi làm về không thấy mẹ đâu nên tôi và gia đình đi tìm khu vực chợ và lân cận nhưng không có kết quả", anh Tuấn kể.Người con cho biết bà Tư lớn tuổi nhưng tinh thần và trí nhớ vẫn minh mẫn, không bị lẫn người già. Đó là lý do anh vô cùng lo lắng không biết mẹ ở đâu, làm gì và có gặp nguy hiểm gì không. Anh cho biết ở TP.HCM gia đình cũng không có nhiều bà con hay người quen."Bình thường, mẹ tôi vẫn đi chợ nấu cơm, ra ngoài ăn uống. Đây là lần đầu tiên bà rời đi, mất liên lạc như vậy nên gia đình cảm thấy lo lắng. Tôi đang cố gắng tìm mẹ, mong sớm có tin", anh chia sẻ.Anh Lê Văn (48 tuổi) là anh trai sống cùng nhà với anh Tuấn và mẹ cũng lo lắng khi mẹ mất liên lạc. Anh mong ai có thông tin về bà hãy liên lạc với gia đình. Hiện gia đình đang làm nhiều cách khác nhau để tìm, từ việc đi trực tiếp tới nhờ sự giúp đỡ trên mạng xã hội.Ai có tin tức cụ Nguyễn Thị Kim Tư vui lòng liên hệ gia đình qua số điện thoại: 0913.275.550 (gặp anh Tuấn). Gia đình vô cùng biết ơn!
Chợ ẩm thực 'hot' nhất Huế chính thức mở cửa đón khách dịp lễ
Tập thơ Dấu chân qua trảng cỏ của tôi được in năm 1978 ở NXB Tác phẩm mới. Đây là tập thơ đầu tay tôi viết suốt 5 năm ở chiến trường, từ lúc mới đặt chân lên Trường Sơn. Năm 1977 tôi được in tập trường ca đầu tiên Những người đi tới biển (NXB Quân đội Nhân dân). Cái viết trước lại được in sau, nhưng tôi vui lắm, vì tới năm 1978 tôi mới có hai tác phẩm này. Hồi đó, được in, được trả nhuận bút, là sướng lắm rồi.Nhưng năm 1978 tôi gặp một tai nạn giao thông rất nặng, phải nằm bệnh viện từ mùa thu năm 1978 tới mùa hè năm 1979. Chuyện tập thơ Dấu chân qua trảng cỏ của tôi được Hội đồng chấm giải thưởng Hội Nhà văn VN xem xét, tôi hoàn toàn không biết. Hồi đó, thông tin là điều ai cũng muốn mà không có.Mùa thu năm 1979, tôi rời Trại sáng tác Quân khu 5, từ Đà Nẵng chuyển về Quy Nhơn, từ anh chàng trung úy chuyển thành một cán bộ dân sự, tôi cũng chẳng có ý kiến gì. Trên vai một ba lô về Quy Nhơn, tôi tấp ngay vào căn phòng 12 m2 Báo Nghĩa Bình phân cho vợ tôi. Thế là có một gia đình, lại có nhà ở, dù nhà "nắng dột nắng mưa dột mưa" nhưng với vợ chồng tôi, thế cũng là quá ổn.Về Quy Nhơn ít ngày, tôi mới biết mình được giải thưởng Hội Nhà văn, do đọc báo thấy in tin này. Chỉ biết vậy thôi chứ cũng chưa biết thêm tin gì. Tôi vui, dĩ nhiên, nhưng niềm vui cũng không hề ồn ào, vui vậy thôi.Sau đó ít lâu tôi nhận được thư Hội Nhà văn thông báo chính thức mình được giải, đây là giải thường niên của Hội Nhà văn VN, nhưng được tổ chức xét thưởng và trao lần đầu. Có hai giải, giải thưởng thơ và giải thưởng văn xuôi. Tôi nhớ, có hai tác giả nhận giải văn xuôi, nhưng bây giờ không nhớ tên tác giả, vì đã 46 năm rồi còn gì.Nếu chỉ được nhận giải thưởng, cả nhận tiền thưởng, thì cũng chưa có chuyện gì đáng nói. Phải mấy năm sau, hình như vào năm 1982 - 1983 gì đó, nhà văn Nguyễn Thành Long, quê Quy Nhơn, ông về công tác và thăm mẹ mình, người mẹ tảo tần bán tạp hóa ở chợ Lớn Quy Nhơn, ông gặp và tới nhà tôi chơi, anh em tâm sự, ông kể tôi nghe, tôi mới biết chuyện. Thì ra, tôi có được giải thưởng này cũng không hề dễ dàng. Nhà văn Nguyễn Thành Long là thành viên Hội đồng chấm giải, từ sơ khảo tới chung khảo, nên "rành sáu câu" chuyện xét giải này. Ông kể, ở vòng chung khảo, tập thơ tôi đã may mắn lọt vào, nhưng bấp bênh lắm. Vì chỉ còn hai tập thơ, hai tác giả ở vòng cuối cùng này, và hai chọn một. Tôi phải đối đầu với một "cây đa cây đề" thơ Việt Nam, là nhà thơ Huy Cận.Ông Huy Cận có tập thơ Ngôi nhà giữa nắng in ở NXB Văn học năm 1978. Tôi thì chỉ có một dấu chân nhỏ bé qua trảng cỏ hoang dại, coi bộ chuyện này là "trứng chọi với đá" rồi. Tôi lúc ấy là nhà thơ trẻ, nếu bị "out" (loại) cũng là chuyện bình thường. Nhưng câu chuyện nhà văn Nguyễn Thành Long kể với tôi, sau đó ông đã viết thành sách, có một chi tiết không có trong sách của ông, tôi sẽ nói sau.Trong cuốn Chế Lan Viên - người làm vườn thế kỷ, ở bài Hai câu chuyện về Chế Lan Viên, nhà văn Nguyễn Thành Long viết: "Câu chuyện thứ hai thuộc về văn học, sự lựa chọn một trong hai tác phẩm về thơ của Thanh Thảo và Huy Cận (giải thưởng thơ thường niên của Hội Nhà văn VN năm 1979). Chế Lan Viên ở TP.HCM mới ra, hôm trước đã "xạc" tôi một trận không đúng phép tắc cho lắm: "Huy Cận dạy Thanh Thảo chứ Thanh Thảo dạy Huy Cận à?".Vấn đề này hôm sau chuyển vào cuộc họp. Xuân Diệu và Chế Lan Viên nói suốt buổi, Thanh Thảo có cơ mất giải thưởng. Đến phút quyết định, Chế Lan Viên cầm tập thơ của Thanh Thảo (Dấu chân qua trảng cỏ) đứng lên và nói: "Hãy khoan, những câu thơ như những câu này, Huy Cận không viết được thật, anh Xuân Diệu ạ". Xuân Diệu đang phản bác hăng hái, bỗng trở nên hiền lành hẳn. Xuân Diệu nói: "Mà tôi không hiểu sao cái cậu Thanh Thảo ấy làm được những câu thơ như thế mà không biết".Trong câu chuyện nói riêng với nhau, anh Nguyễn Thành Long còn kể tôi nghe chi tiết này: Khi cuộc tranh luận ở Hội đồng xét giải có vẻ "bất phân thắng bại", đột nhiên nhà thơ Chế Lan Viên đưa ra giải pháp: "Tôi đề nghị mỗi thành viên Hội đồng để hai tập thơ trước mặt, xin các anh mở bất kỳ một trang trong tập thơ Huy Cận và đọc to lên, sau đó mở bất kỳ một trang trong tập thơ Thanh Thảo và đọc, chúng ta sẽ có kết luận". Sau màn đối chất thơ vừa bất ngờ vừa thú vị này, cả Hội đồng xét giải thơ đã đi tới đồng thuận, rất nhẹ nhàng. Đó là sự lựa chọn vừa công bằng vừa nghiêm túc. Người có tác phẩm được chọn trao giải rất vui, mà người không được chọn cũng chẳng buồn.Phải nói, 46 năm trước, Hội đồng chấm giải thưởng văn học của Hội Nhà văn đã lựa chọn tác phẩm ở vòng chung khảo như vậy. Các hội đồng xét giải của Hội Nhà văn chúng ta bây giờ rất nên tham khảo cách xét chọn vừa vô tư vừa thú vị này, để "không ai bị bỏ lại phía sau", dù không nhận được giải thưởng.Sau khi nhận giải thưởng mấy năm, tới năm 1983, tôi mới được gặp trực tiếp nhà thơ Xuân Diệu. Cuộc gặp gỡ bên ly bia rất vui, từ đó cho tới cuối đời, nhà thơ Xuân Diệu coi tôi như một đứa em ruột. Ông rất thương tôi, và tôi thường đi với ông về vùng quê Tuy Phước là quê mẹ của Xuân Diệu.