Thủ tướng Kishida muốn Nhật không còn ôn hòa ?
Phân khúc xe côn tay thể thao underbone tại thị trường Việt Nam những năm gần đây được xem là cuộc tỉ thí giữa Honda Winner X và Yamaha Exciter. Cả hai mẫu xe này liên tục được nhà sản xuất cập nhật, nâng cấp nhằm đáp ứng thị hiếu người tiêu dùng cũng như tạo lợi thế cạnh tranh trong cuộc đua doanh số.Ô tô điện Trung Quốc giá 88 triệu đồng xuất hiện tại Việt Nam
Lần đầu tiên tôi biết về mẹ hình như là lúc lên 4, khi đó ba vừa tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp 1 ở Hà Nội về. Đó cũng là lần đầu tiên ba gặp đứa con gái thứ 2 là tôi.Sáng hôm đó, hình như mẹ lúi húi trong bếp, ba bế tôi xuống hỏi: "Em cho ba con anh ăn gì?". Tôi đòi ăn khoai, là hai củ khoai hôm trước ba nói để sáng mai hẵng ăn. Mẹ nói con ăn cơm đi, mẹ ăn khoai rồi. Tôi khóc ăn vạ. Ba bế tôi lên vai nói ra vườn hái cam. Mẹ nhìn theo hai cha con rồi nói: "Có ba về là nhõng nhẽo quá, ở nhà với mẹ có thế đâu…".Tôi không thể nào diễn tả được ánh mắt ấy, chỉ là sau này nhớ lại, ngẫm nghĩ thì hiểu rằng: Đó là lời của một người vợ, người mẹ hạnh phúc.Ba mẹ cưới nhau xong thì ba đi bộ đội rồi giải ngũ, học tiếp cấp 3. Ba bắt đầu ra Hà Nội học đại học thì mẹ có bầu tôi. Trong bốn năm xa cách ấy là bom đạn, thiếu thốn, mẹ một mình làm ruộng, nuôi hai con và chăm sóc ba mẹ chồng. Chừng ấy năm tháng xa chồng của một người vợ trẻ hẳn không ít khó khăn và cả đau khổ. Nhưng, khi có thể dựa đỡ vào chồng, dù chỉ là dỗ đứa con gái hờn dỗi, với mẹ đó là khoảnh khắc hạnh phúc vỡ òa. Cái cảm giác hạnh phúc trên khuôn mặt, ánh mắt mẹ rõ ràng đến nỗi 55 năm sau, tôi vẫn nhớ như in, như thể xem lại một cảnh phim ấn tượng.Mùa đông đầu tiên sau khi đi làm, ba mua cho mẹ một cái áo bông chần màu đen láng mượt. Với quê miền Trung thời đó, chiếc áo là của hiếm. Khi ba đang ở nhà, lúc nào mẹ cũng mặc. Hôm đó, trời lạnh lắm, đi cấy về, mẹ khoe với ba: "Bữa ni ở ngoài đồng ai cũng khen áo đẹp, các chị ấy nói cả làng ni, chưa có ai được chồng mua áo đẹp cho như vậy".Mẹ cười, mắt lấp lánh. Người ta hẳn sẽ hạnh phúc tận cùng khi chỉ yêu, hiến dâng, không chờ đợi, không đòi hỏi và khi được trao đền, thì cảm giác như đó là quà tặng vô giá.Ba tôi đi công tác xa, năm thì mười họa về nhà một bữa. Mỗi lần ba về, trong nhà như có tiệc. Mẹ nấu cho ba những món ngon nhất mà quanh năm mấy mẹ con chẳng mấy khi được ăn. Có con lợn nuôi mấy tháng chờ tết cân cho mậu dịch để lấy lụa, bột mì, ba đòi làm thịt, mẹ đồng ý luôn. Cứ tưởng ba chỉ lấy bộ lòng ăn rồi để các thứ còn lại cho mẹ bán, ai dè ba nói: "Chia ra từng các phần nhỏ, biếu hết bà con quanh nhà".Năm tháng hiện hữu của mẹ ngắn ngủi, nhưng mẹ sống trong chúng tôi và những người biết bà rất dài, rất lâu với một khuôn mặt hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sống cho người khác, được yêu hết mình.Mẹ làm theo, nét mặt rất vui.Có cái ao trước cửa nhà, mẹ thả cá để cuối năm thu hoạch. Ba về bất chừng, gọi người tát nước, bắt cá chia cho cả xóm, mẹ cũng chiều ý ba. Các dì tôi nói: "Mạ mấy đứa yêu và chiều chồng vô điều kiện".Mẹ ốm, đi viện đâu hơn tháng thì về nhà. Làng xóm tới thăm rất đông, ai mẹ cũng quay mặt ra chào, cố tiếp chuyện giữa những cơn đau. Duy chỉ có chị cả tôi ôm đứa em út lúc đó mới 10 tháng tuổi tới thì mẹ quay mặt vào vách. Bà nội tôi nói: "Các con để cho mẹ nghỉ". Sau này, khi mẹ mất lâu lâu, bà giải thích với tôi: "Lúc đó mẹ con sợ em nó nhớ ra mẹ rồi vài bữa nữa, không còn mẹ, em nó khóc, bà cháu mình không dỗ được".Mẹ là vậy, kể cả khi sắp rời cõi đời, vẫn chỉ nghĩ cho người khác.Sau này, gặp những chuyện này kia, đôi khi tôi sững lại, tự hỏi: "Nếu là mẹ, bà sẽ xử lý thế nào nhỉ?". Và khi đã lội qua nhiều năm tháng và đường đất cuộc đời, tôi tìm được câu trả lời chung cho nhiều tình huống: Mẹ đã nghĩ và làm như tính cách trời sinh, mọi sự đều nghĩ cho người khác, sống cho người khác. Mẹ cũng không có cơ hội chiêm nghiệm như thế là đúng hay sai, bởi bà đã ra đi khi chưa kịp nhìn lại…Năm tháng hiện hữu của mẹ ngắn ngủi, nhưng mẹ sống trong chúng tôi và những người biết bà rất dài, rất lâu với một khuôn mặt hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sống cho người khác, được yêu hết mình.Và những đứa con của mẹ cũng hạnh phúc mỗi khi nhớ về người.
Cần sớm di dời lò mổ gây ô nhiễm
Theo Trung tâm dự báo khí tượng thủy văn quốc gia: Hiện El Nino tiếp tục duy trì đến tháng 3 - 5.2024. Từ tháng 6 - 8.2024, dự báo có khả năng chuyển sang trạng thái trung tính.
Năm 2023, ngân hàng đã cơ bản hoàn thành các mục tiêu đặt ra, quy mô hoạt động tăng trưởng có chọn lọc và bền vững, đảm bảo an toàn hoạt động.
Phản diện 'Nữ hoàng nước mắt' Park Sung Hoon bị ghét vì diễn quá tốt
Ngày 17.2, Trường THCS TT.Bình Dương, H.Phù Mỹ (Bình Định) tổ chức tuyên dương và tặng giấy khen cho em Nguyễn Chế Trường (15 tuổi, ở khu phố Dương Liễu Đông, học sinh lớp 9A1 Trường THCS TT.Bình Dương) đã có hành động nhặt được 207 tờ vé số kiến thiết trả lại người đánh rơi.Trước đó, lúc 21 giờ 30 phút ngày 1.2, em Nguyễn Chế Trường và anh ruột là Nguyễn Thế Vũ (16 tuổi, học sinh lớp 10A5, Trường THPT số 2 Phù Mỹ) trên đường đi đến ngã ba đường Xuân Diệu, khu phố Dương Liễu Tây, TT.Bình Dương (H.Phù Mỹ) thì nhặt được tập vé số kiến thiết 207 tờ của 3 tỉnh Khánh Hòa, Kon Tum và Thừa Thiên - Huế phát hành (mở thưởng ngày 2.2.2025). Sau khi nhặt được, 2 em mang đến Công an TT.Bình Dương giao nộp để tìm người đánh rơi trao lại.Nhận được thông tin, Công an TT.Bình Dương tiến hành xác minh đến 23 giờ cùng ngày thì xác định được tập vé số trên là của vợ chồng ông Hoàng Xuân Công (61 tuổi, ở thôn Định Bình, xã Hoài Đức, TX.Hoài Nhơn, Bình Định) đánh rơi. Công an TT.Bình Dương đã liên hệ và thông báo cho vợ chồng ông Công đến để trao lại tập vé số.Theo ông Công, vợ chồng ông làm nghề bán vé số dạo, mỗi ngày thu nhập được vài trăm ngàn đồng để nuôi gia đình, nếu không có 2 em Trường và Vũ nhặt được và trả lại thì khó có tiền để bù vào số vé số đã mất.Chiều 17.2, ông Nguyễn Hùng Cường, Hiệu trưởng Trường THPT số 2 Phù Mỹ, cho biết nhà trường cũng sẽ biểu dương em Nguyễn Thế Vũ (học sinh lớp 10A5 của trường) vào đầu tuần tới.