Buổi trải nghiệm ngành nghề đầy sôi động
Lần đầu tiên tôi biết về mẹ hình như là lúc lên 4, khi đó ba vừa tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp 1 ở Hà Nội về. Đó cũng là lần đầu tiên ba gặp đứa con gái thứ 2 là tôi.Sáng hôm đó, hình như mẹ lúi húi trong bếp, ba bế tôi xuống hỏi: "Em cho ba con anh ăn gì?". Tôi đòi ăn khoai, là hai củ khoai hôm trước ba nói để sáng mai hẵng ăn. Mẹ nói con ăn cơm đi, mẹ ăn khoai rồi. Tôi khóc ăn vạ. Ba bế tôi lên vai nói ra vườn hái cam. Mẹ nhìn theo hai cha con rồi nói: "Có ba về là nhõng nhẽo quá, ở nhà với mẹ có thế đâu…".Tôi không thể nào diễn tả được ánh mắt ấy, chỉ là sau này nhớ lại, ngẫm nghĩ thì hiểu rằng: Đó là lời của một người vợ, người mẹ hạnh phúc.Ba mẹ cưới nhau xong thì ba đi bộ đội rồi giải ngũ, học tiếp cấp 3. Ba bắt đầu ra Hà Nội học đại học thì mẹ có bầu tôi. Trong bốn năm xa cách ấy là bom đạn, thiếu thốn, mẹ một mình làm ruộng, nuôi hai con và chăm sóc ba mẹ chồng. Chừng ấy năm tháng xa chồng của một người vợ trẻ hẳn không ít khó khăn và cả đau khổ. Nhưng, khi có thể dựa đỡ vào chồng, dù chỉ là dỗ đứa con gái hờn dỗi, với mẹ đó là khoảnh khắc hạnh phúc vỡ òa. Cái cảm giác hạnh phúc trên khuôn mặt, ánh mắt mẹ rõ ràng đến nỗi 55 năm sau, tôi vẫn nhớ như in, như thể xem lại một cảnh phim ấn tượng.Mùa đông đầu tiên sau khi đi làm, ba mua cho mẹ một cái áo bông chần màu đen láng mượt. Với quê miền Trung thời đó, chiếc áo là của hiếm. Khi ba đang ở nhà, lúc nào mẹ cũng mặc. Hôm đó, trời lạnh lắm, đi cấy về, mẹ khoe với ba: "Bữa ni ở ngoài đồng ai cũng khen áo đẹp, các chị ấy nói cả làng ni, chưa có ai được chồng mua áo đẹp cho như vậy".Mẹ cười, mắt lấp lánh. Người ta hẳn sẽ hạnh phúc tận cùng khi chỉ yêu, hiến dâng, không chờ đợi, không đòi hỏi và khi được trao đền, thì cảm giác như đó là quà tặng vô giá.Ba tôi đi công tác xa, năm thì mười họa về nhà một bữa. Mỗi lần ba về, trong nhà như có tiệc. Mẹ nấu cho ba những món ngon nhất mà quanh năm mấy mẹ con chẳng mấy khi được ăn. Có con lợn nuôi mấy tháng chờ tết cân cho mậu dịch để lấy lụa, bột mì, ba đòi làm thịt, mẹ đồng ý luôn. Cứ tưởng ba chỉ lấy bộ lòng ăn rồi để các thứ còn lại cho mẹ bán, ai dè ba nói: "Chia ra từng các phần nhỏ, biếu hết bà con quanh nhà".Năm tháng hiện hữu của mẹ ngắn ngủi, nhưng mẹ sống trong chúng tôi và những người biết bà rất dài, rất lâu với một khuôn mặt hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sống cho người khác, được yêu hết mình.Mẹ làm theo, nét mặt rất vui.Có cái ao trước cửa nhà, mẹ thả cá để cuối năm thu hoạch. Ba về bất chừng, gọi người tát nước, bắt cá chia cho cả xóm, mẹ cũng chiều ý ba. Các dì tôi nói: "Mạ mấy đứa yêu và chiều chồng vô điều kiện".Mẹ ốm, đi viện đâu hơn tháng thì về nhà. Làng xóm tới thăm rất đông, ai mẹ cũng quay mặt ra chào, cố tiếp chuyện giữa những cơn đau. Duy chỉ có chị cả tôi ôm đứa em út lúc đó mới 10 tháng tuổi tới thì mẹ quay mặt vào vách. Bà nội tôi nói: "Các con để cho mẹ nghỉ". Sau này, khi mẹ mất lâu lâu, bà giải thích với tôi: "Lúc đó mẹ con sợ em nó nhớ ra mẹ rồi vài bữa nữa, không còn mẹ, em nó khóc, bà cháu mình không dỗ được".Mẹ là vậy, kể cả khi sắp rời cõi đời, vẫn chỉ nghĩ cho người khác.Sau này, gặp những chuyện này kia, đôi khi tôi sững lại, tự hỏi: "Nếu là mẹ, bà sẽ xử lý thế nào nhỉ?". Và khi đã lội qua nhiều năm tháng và đường đất cuộc đời, tôi tìm được câu trả lời chung cho nhiều tình huống: Mẹ đã nghĩ và làm như tính cách trời sinh, mọi sự đều nghĩ cho người khác, sống cho người khác. Mẹ cũng không có cơ hội chiêm nghiệm như thế là đúng hay sai, bởi bà đã ra đi khi chưa kịp nhìn lại…Năm tháng hiện hữu của mẹ ngắn ngủi, nhưng mẹ sống trong chúng tôi và những người biết bà rất dài, rất lâu với một khuôn mặt hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sống cho người khác, được yêu hết mình.Và những đứa con của mẹ cũng hạnh phúc mỗi khi nhớ về người.Hạt Dẻ cười - truyện ngắn dự thi của Đào Văn Hợp (Vĩnh Phúc)
Ngoài các anh em phóng viên thể thao và cán bộ công nhân viên các báo, đài, đơn vị truyền thông; giải đấu còn quy tụ không ít nghệ sĩ, KOLs về tham gia thi đấu như ca sĩ Lê Minh của nhóm nhạc MTV, đạo diễn Khánh Minh (nhóm hài X-pro), nghệ sĩ Bá Vương, diễn viên Hoàng Luân... hay HLV Tuấn Phong.
Màu hồng đào, sự khéo chọn của cô nàng yêu phong cách trang điểm tự nhiên
Liên quan đến vụ việc nhân viên bảo vệ có hành vi thiếu chuẩn mực với nam thanh niên tại cổng chính Ký túc xá ĐHQG TP.HCM, ngày 10.1.2025, Trung tâm Quản lý KTX Đại học Quốc gia TP.HCM đã thông tin về vụ việc này.Theo Trung tâm Quản lý KTX, tối 8.1, trung tâm nhận được tin báo về việc một nhân viên bảo vệ trực tại cổng chính khu B vào tối 7.1 cầm gậy đe dọa đánh, có lời lẽ thiếu chuẩn mực với một thanh niên đậu xe máy trước cổng KTX khu B. Trung tâm đã làm việc với lãnh đạo đơn vị cung cấp dịch vụ bảo vệ và nhân viên trực tại cổng chính khu B, đồng thời trích xuất camera an ninh xem lại toàn bộ sự việc. Nhân viên bảo vệ và đơn vị cung cấp dịch vụ bảo vệ đều thừa nhận có xảy ra vụ việc như phản ánh.Theo thông báo của Trung tâm Quản lý KTX, hành vi của nhân viên bảo vệ vi phạm nghiêm trọng chuyên môn, nghiệp vụ, đạo đức nghề nghiệp gây ảnh hưởng đến sinh viên và trung tâm. Công ty dịch vụ bảo vệ đã ngưng hợp đồng với nhân viên này.
Khoảng 23 giờ 55 ngày 5.1, Tổ công tác của Đội CSGT số 14 (thuộc Phòng CSGT Công an Hà Nội) làm nhiệm vụ tại đường Nghiêm Xuân Yêm (Q.Hoàng Mai) phát hiện xe ô tô dán biểu tượng xe cứu thương và gắn thiết bị phát tín hiệu ưu tiên mang biển số 30E - 741.XX không chở bệnh nhân mà chở cổ động viên đi "bão" sau trận thắng của đội tuyển bóng đá nam Việt Nam.Quá trình di chuyển, các cổ động viên mở cửa sau xe để giăng cờ và hò reo, gây phản cảm.Người cầm lái chiếc xe cứu thương là anh L.T.H (34 tuổi, trú H.Yên Định, Thanh Hóa), không xuất trình được giấy phép lái xe, đăng ký xe và tem kiểm định an toàn kỹ thuật, bảo vệ môi trường đã hết hạn hơn 1 tháng.Đáng chú ý, nam tài xế này còn vi phạm nồng độ cồn ở mức rất cao, lên tới 0,514 mg/l khí thở.Đội CSGT số 14 đã lập biên bản đối với anh H. về các lỗi sử dụng thiết bị ưu tiên không đúng mục đích, điều khiển xe vi phạm nồng độ cồn, không có giấy phép lái xe và các giấy tờ liên quan. Tổng mức phạt đối anh H. sẽ lên tới hơn 60 triệu đồng và tạm giữ phương tiện.Trung tá Trần Tuấn Anh cho hay, đây là trường hợp đầu tiên Đội CSGT số 14 phát hiện nồng độ cồn ở mức trên kịch khung kể từ khi Nghị định 168/2024/NĐ-CP có hiệu lực. Ngoài ra, việc sử dụng xe cứu thương không đúng mục đích là hành vi đặc biệt nghiêm trọng.
Nam Định: Dân kêu cứu vì bị nhóm người lạ đe dọa, hành hung
Dan Gordon, giáo sư về sinh lý học tim mạch tại Đại học Anglia Ruskin (Anh), nói với tờ Daily Mail rằng tập luyện cường độ cao đã bộc lộ nhược điểm khi nó tỏ ra khá khó khăn để khởi đầu, tỷ lệ bỏ cuộc cao. Thay vì vậy, các bài tập chậm hơn, ít gắng sức hơn đang được ưa chuộng và cũng có những lợi ích nhất định.Theo đó, chạy bộ chậm hơn và thường xuyên có thể giúp tim khỏe hơn, giảm nguy cơ mắc bệnh tiểu đường loại 2 và hỗ trợ hệ thống miễn dịch cũng như thể lực tổng thể tốt hơn nhiều so với chạy hết tốc lực. Điều này cũng diễn ra tương tự ở các bài tập đạp xe, chèo thuyền, bơi lội.Trao đổi với Daily Mail, giáo sư Dan Gordon dẫn thêm một nghiên cứu của Đan Mạch được công bố vào năm 2015, cho thấy những người chạy bộ chậm và vừa phải có tỷ lệ tử vong thấp nhất vì mọi nguyên nhân, trong khi những người chạy bộ gắng sức có tỷ lệ tử vong tương tự như nhóm ít vận động.Chạy chậm lại cũng cải thiện sức bền, do bạn có thể chạy trong thời gian dài hơn, điều này làm tăng sản xuất tế bào hồng cầu, nghĩa là máu có thể mang nhiều oxy hơn. Ngoài ra, việc chạy vừa phải còn giúp phát triển cơ tim và tăng kích thước các buồng tim để có thể chứa nhiều máu hơn trong mỗi lần bơm.Theo tiến sĩ Lindsy Kass, một nhà sinh lý học về thể dục tại Đại học Hertfordshire (Anh), khi vận động ở mức vừa phải khoảng 60-70% nhịp tim tối đa sẽ khiến cơ thể sử dụng chất béo dự trữ làm nhiên liệu, thay vì carbohydrate như khi luyện tập cường độ cao hơn.Tiến sĩ Lindsy Kass cũng chia sẻ quan điểm về việc hầu hết các vận động viên ưu tú dành tới 80% thời gian để luyện tập vừa phải. Điều này được lý giải là giúp giảm căng thẳng cho cơ thể, tránh bị nhiễm trùng hoặc chấn thương."Khi bắt đầu tập thể dục cường độ cao, chúng ta cần nhiều thời gian hơn để phục hồi (khoảng 48 đến 72 giờ sau đó), và trong thời gian phục hồi đó, bạn bị ức chế miễn dịch", giáo sư Dan Gordon cho hay.Như vậy, nếu chúng ta tập thể dục cường độ vừa phải thì chúng ta sẽ phát triển phản ứng miễn dịch tốt hơn và giảm khả năng mắc bệnh. Tuy nhiên, các nhà nghiên cứu cũng khuyên rằng "vấn đề không phải ở tốc độ mà là mức độ nỗ lực mà bạn cảm thấy". Chúng ta cũng không nên vận động quá chậm, vì dễ ảnh hưởng đến hiệu quả đạt được.