Úc đưa ra những giả thuyết mới về chuyến bay mất tích MH370
Biết là em đã xaHọc ngành Y, làm việc tại môi trường quốc tế - ước mơ của nhiều bạn trẻ
Diễn biến này đã gây cơn sốt dữ dội đối với các CĐV Jamaica, những người sắp được toại nguyện chứng kiến thần tượng Messi đến đây thi đấu từ chỗ tưởng chừng sẽ không thể xảy ra. Đây được xem là sự kiện lớn nhất tại đất nước này, kể từ khi huyền thoại người Brazil, "Vua bóng đá" Pele và CLB Santos đến đây thi đấu vào năm 1971.CLB Cavalier đã có quyết định gây sốc khi thay đổi sân đấu quen thuộc East Field chỉ có 3.000 chỗ ngồi, sang sân vận động Quốc gia ở thủ đô Kingston (Jamaica) có sức chứa lên đến 35.000 chỗ ngồi, khi được gặp Inter Miami của Messi trong trận lượt về vòng 16 đội giải CONCACAF Champions Cup.Tuy nhiên, suýt chút nữa quyết định này đã bị hớ, do Messi liên tiếp các trận gần đây không thi đấu vì bị quá tải và ảnh hưởng cơ bắp. Danh thủ 37 tuổi người Argentina không thi đấu trong 3 trận gần đây của Inter Miami. Vắng Messi, Inter Miami vẫn liên tiếp có chiến thắng, bao gồm trận thắng Cavalier tỷ số 2-0 ở lượt đi, và 2 trận thắng Houston Dynamo FC tỷ số 4-1 và Charlotte FC tỷ số 1-0 tại MLS (giải bóng đá nhà nghề Mỹ).Các kết quả này dẫn tới suy đoán, dù Messi đã trở lại trong trận gặp Charlotte FC, nhưng không ra sân thi đấu một phút nào cũng sẽ không đến Jamaica thi đấu trận lượt về với Cavalier, bất chấp CĐV nơi đây đã sớm mua hết 35.000 vé để chờ xem trận đấu.May mắn, trong buổi tập ngày 13.3 trước khi toàn đội Inter Miami bay đến Jamaica, HLV Mascherano xác nhận: "Messi đã hồi phục cơ bắp một cách đáng kể. Anh ấy đã tập luyện rất tốt và hoàn thành toàn bộ buổi tập với cả đội trong tâm trạng rất háo hức. Messi sẽ cùng chúng tôi đến Jamaica, nhưng việc anh ấy thi đấu trong đội hình chính hay ngồi dự bị, hoặc bao nhiêu phút trong trận đấu, chúng tôi sẽ xem xét và quyết định".Hình ảnh Messi và đồng đội tươi cười lên máy bay đến Jamaica ngày 13.3, cũng chính thức mở hội cho các CĐV nơi đây. Vé xem trận đấu đã bán hết, nay trở nên là món hàng đắt giá được nhiều người săn lùng mua lại trên các trang bán vé trực tuyến và nền tảng mạng xã hội, tờ Marca (Tây Ban Nha) cho biết.Khả năng Messi sẽ thi đấu ít nhất là vài mươi phút trong trận Inter Miami gặp Cavalier là cực kỳ lớn. Do gần đây, HLV Mascherano khẳng định đã muốn tung danh thủ này vào sân ở trận gặp Charlotte FC, nhưng phải thay đổi kế hoạch vì đội nhà gặp bất lợi vì thiếu người từ sớm do thủ môn Oscar Ustari nhận thẻ đỏ.Nếu tiếp tục vượt qua Cavalier trong trận lượt về, Inter Miami sẽ vào tứ kết CONCACAF Champions Cup gặp đối thủ mạnh ở nước Mỹ là Los Angeles FC. Khi đó, Messi cũng sẽ có dịp đối đầu trở lại với những đối thủ cũ từ đội tuyển Pháp như thủ môn Hugo Lloris và tiền đạo Olivier Giroud.
NATO gác lại dự định lớn ở Indo-Pacific
Có lẽ cả cuộc đời của bà Trần Thị Thu Hương (49 tuổi, ngụ TP.HCM) sẽ không bao giờ thôi nhớ về đứa con gái bà đứt ruột cho đi gần 3 thập kỷ trước để vợ chồng Pháp nhận nuôi.Một ngày đầu năm 2025, bà Hương và chồng từ khu nhà ở tập thể gần chợ Gò Vấp đi xe máy đến một quán cà phê gần đó để gặp anh Đỗ Hồng Phúc - kiến trúc sư nổi tiếng trong việc hỗ trợ các trường hợp người nước ngoài tìm lại thân nhân ở Việt Nam hoàn toàn miễn phí.Nhiều năm nay, bà Hương và anh Phúc là những người bạn đặc biệt của nhau, khi người phụ nữ thường hỗ trợ anh chàng kiến trúc sư tốt bụng trong hành trình tìm lại thân nhân cho những trường hợp người gốc Việt được nhận nuôi.Thế nhưng không phải ai cũng biết 28 năm về trước, bà cũng từng là một người mẹ đứt ruột cho con để người Pháp nuôi để rồi không ngày nào thôi dày xé tâm can vì quyết định đó. Hẳn vì nỗi niềm trên mà người phụ nữ quyết định tham gia vào các hoạt động nhân đạo, góp phần làm nên những cuộc đoàn tụ xuyên biên giới diệu kỳ. Người mẹ vẫn nhớ như in ngày 11.8.1997, trong một lần gặp tai nạn, người mẹ sinh non vào tháng thứ 8 của thai kỳ tại một bệnh viện ở TP.HCM. Bé gái sinh ra nặng 1,8 kg, phải ở lồng kính để được chăm sóc đặc biệt.Thế nhưng hành trình mang thai và sinh con với người phụ nữ TP.HCM ngày đó không hề dễ dàng. Ở tuổi 21, bà Hương có quen với một người con trai là bạn của anh họ rồi sau đó mang thai. "Nhưng gia đình người đó không thừa nhận đứa bé, cũng cắt đứt liên lạc với tôi. Lúc đó, tôi sốc và đau khổ lắm, nhiều lúc nghĩ tới ý định hay là 2 mẹ con cùng chết, kết thúc cuộc đời. Tôi cảm thấy ê chề, xấu hổ với gia đình, hàng xóm, người thân không dám ra ngoài gặp ai!", bà Hương chảy nước mắt, nhớ lại câu chuyện năm xưa.Trải qua quá trình đấu tranh nội tâm mạnh mẽ, bà quyết định sinh con. Bé gái được mẹ đặt tên Trần Hoài Ân. Tuy nhiên vì hoàn cảnh khó có thể diễn tả hết qua một vài lời nói, bà quyết định cho con mình để người Pháp nhận nuôi, mong con được sống một cuộc đời tốt hơn. Ngày đó, bà đau khổ tột cùng, ngỡ tưởng không thể nào sống tiếp.Biết bao nỗi niềm khó lòng chia sẻ cùng ai, bà Hương trút hết cảm xúc của mình vào những trang nhật ký năm 1997. Mỗi trang viết của tuổi 21 đều mang đầy những nỗi day dứt, sự dằn vặt về quyết định cho con."Giờ đây ngồi một mình, tôi cảm thấy nhớ về con của tôi thật nhiều. Có người mẹ nào muốn xa con đâu. Chỉ cầu mong cho con được người mẹ nuôi lo cho đầy đủ và dạy dỗ cho con nên người, thế là mình đã mãn nguyện lắm rồi!", người mẹ viết vào quyển nhật ký những dòng từ tận tâm can.Những trang viết cứ vậy dày thêm, dày theo nỗi niềm đau đáu khôn nguôi của người mẹ trẻ ngày đó. Mỗi dòng nhật ký viết ra, bà Hương không nhớ đã khóc bao nhiêu lần, bao nhiêu giọt nước mắt đã thấm làm nhòe vài nét mực.Cứ như vậy, bà giữ gìn quyển nhật ký đó cẩn thận suốt hàng thập kỷ, để mãi nhắc nhớ về cô con gái mà bà luôn muốn gặp, dẫu rằng chỉ là ở trong mơ. Người mẹ mong và tin một ngày nào đó, con có thể đọc được những dòng viết này."Chưa ngày nào tôi không nghĩ về con, cả trong mơ. Tôi luôn tưởng tượng sẽ gặp được và nói chuyện cùng con gái mình, dù chỉ một lần trong đời. Tôi chỉ cần biết con bình an và hạnh phúc là tôi đã mãn nguyện", bà Hương quệt nước mắt lăn dài trên gò má.Năm nay, Hoài Ân cũng đã 28 tuổi. Bà tin rằng con đang sống một cuộc đời hạnh phúc và bình an, là một cô gái xinh đẹp. "Liệu rằng con có từng nghĩ về mẹ không?", bà tự hỏi.Suốt nhiều năm qua, bà Hương thường xuyên hỗ trợ cho các trường hợp người nước ngoài, đặc biệt là người Pháp tìm thân nhân ở Việt Nam. Thông qua các thông tin trong hồ sơ, bà cùng chồng dành thời gian đi khắp nơi ở TP.HCM cũng như nhiều tỉnh thành lân cận như Bình Dương, Bình Thuận… giúp đỡ.Thông qua các "đầu mối" tìm người thân uy tín trong cộng đồng người nước ngoài tìm lại thân nhân Việt Nam như anh Đỗ Hồng Phúc, ông Huỳnh Tấn Sinh, nhiều năm qua bà đã góp phần làm nên nhiều cuộc đoàn tụ diệu kỳ.Chứng kiến những gia đình đoàn tụ xuyên biên giới, với sự góp sức của mình, người phụ nữ vừa vui, vừa hạnh phúc thay cho họ. Là người chịu nỗi đau chia cắt máu mủ ruột rà, bà hiểu được niềm vui vỡ òa của ngày đoàn tụ."Đâu đó, mình cũng có chút chạnh lòng. Nhưng việc giúp đỡ người khác cũng là cách để tôi có thể tìm lại con mình. Biết đâu trong một hồ sơ nào đó mà tôi hỗ trợ, lại chính là con gái mình thì sao", người mẹ chia sẻ.Hoài Ân ơi! Mẹ chỉ mong gặp con một lần trong đời, chỉ để biết con khỏe mạnh, bình an và hạnh phúc là mẹ đã an lòng. Mẹ sẽ không làm xáo trộn cuộc sống của con. Mẹ hy vọng một ngày nào đó con sẽ tìm về…Ông Huỳnh Tấn Sinh, một người nổi tiếng trong việc hỗ trợ tìm người thân cho người nước ngoài hiện đang sống và làm việc ở Pháp cho biết bà Hương là một người rất nhiệt tình. Vì bà ở Việt Nam, nên nhiều lần đã giúp ông Sinh tìm kiếm địa chỉ thông qua các hồ sơ cho nhận con nuôi ở nước ngoài."Hương đã giúp tôi tìm thấy gia đình của mấy bạn ở nước ngoài, đặc biệt là Pháp cũng giống như con cô ấy đã đi cho làm con nuôi. Thật là tội nghiệp! Mong Hương sẽ có thể tìm thấy phép màu của đời mình!", ông Sinh bày tỏ.Ông Trần Phước Tánh (54 tuổi) là chồng của bà Hương cho biết vợ chồng ông quen biết nhau từ những năm 1995. Khi đó, ông vào quán cháo của mẹ bà Hương ở Phú Nhuận ăn rồi cảm mến luôn cô con gái của bà chủ. Thế nhưng thời điểm này, bà Hương chỉ xem ông là bạn."Ngày cô ấy mang thai, tôi đã đề nghị sẽ cưới Hương, nhận làm cha của đứa bé. Nhưng Hương nhất quyết từ chối vì không muốn lừa dối gia đình tôi. Tôi đã đồng hành cùng cô ấy vượt qua những ngày khó khăn nhất", ông Tánh bày tỏ.Sau khi bà Hương cho con, ông Tánh cũng thường xuyên tới lui an ủi, động viên tinh thần. Chính sự "mưa dầm thấm lâu", nhiệt tình của người đàn ông tốt bụng đã khiến cho bà Hương cảm động.Người phụ nữ từng viết trong nhật ký năm xưa, rằng: "Tôi không muốn quen bất cứ một người nào hết tại vì bây giờ tôi chán nản tất cả, không còn mong muốn gì nữa". Nay, chính sự chân thành của ông Tánh đã khiến bà mở lòng. Năm 2002, họ có một đám cưới đầy hạnh phúc, chính thức nên duyên vợ chồng sau 8 năm quen biết.Sau hơn 23 năm nên nghĩa vợ chồng, họ có 2 người con gái, năm nay cũng đã 21 và 16 tuổi. Con gái đầu với ông Tánh đã dần chữa lành tâm hồn và trái tim của người mẹ nhiều năm rỉ máu vì nhớ con gái Hoài Ân.Giờ đây, ông Tánh làm công nhân vệ sinh môi trường, bà Hương cũng làm vệ sinh cho một công ty ở Gò Vấp và có cuộc sống gia đình trọn vẹn. Người chồng vẫn luôn ủng hộ vợ tìm lại con gái mình."Tôi mong một ngày nào đó vợ tôi sẽ tìm được con, để thỏa lòng mong nhớ. 2 đứa con tôi cũng mong mẹ sẽ tìm được chị. Có một điều, gia đình tôi vẫn chưa biết về chuyện này sau bao nhiêu năm", chồng bà Hương chia sẻ.ThS.KTS Đỗ Hồng Phúc (ngụ TP.HCM) cũng cho biết bản thân vô cùng xúc động trước câu chuyện của bà Hương. Với anh, bà Hương là một người nhiệt tình, giúp đỡ anh trong hành trình hỗ trợ tìm thân nhân. Anh chàng mong rằng người phụ nữ sẽ tìm thấy phép màu. Các trường hợp người nước ngoài mong tìm lại thân nhân ở Việt Nam có thể liên hệ anh Phúc qua số điện thoại: 0979.283.523.
Trong làng bóng đá sinh viên khu vực Tây Nam bộ, Trường ĐH Trà Vinh đang dần khẳng định vị thế của một thế lực mới. Sau màn trình diễn ấn tượng tại mùa giải trước, đội bóng tiếp tục thể hiện phong độ xuất sắc để lần thứ hai liên tiếp góp mặt ở vòng chung kết giải bóng đá Thanh Niên Sinh viên Việt Nam lần III - 2025 cúp THACO (TNSV THACO cup 2025).Tại vòng loại khu vực Tây Nam bộ, ngay từ trận mở màn, đương kim vô địch khu vực đã gửi lời tuyên chiến mạnh mẽ với phần còn lại khi đánh bại Trường ĐH Sư phạm Kỹ thuật Vĩnh Long bằng chiến thắng áp đảo 4-0. Không chỉ có cách biệt lớn về tỷ số, trận đấu này còn ghi dấu ấn đặc biệt khi đội trưởng Cao Lữ Minh Thuận lập hat-trick đầu tiên của vòng loại khu vực. Tiếp đà hưng phấn, thầy trò HLV Trầm Quốc Nam tiếp tục hủy diệt Trường ĐH FPT Cần Thơ với tỷ số 4-1 trong một thế trận hoàn toàn áp đảo. Sự đồng đều ở cả ba tuyến giúp đội kiểm soát hoàn toàn trận đấu, cho thấy một hệ thống chiến thuật bài bản và hiệu quả.Nhưng đỉnh cao của sự bùng nổ đến ở lượt trận cuối vòng bảng, khi ĐH Trà Vinh khiến tất cả phải ngỡ ngàng với chiến thắng 6-0 trước Trường ĐH Tây Đô. Ấn tượng hơn, ngay ở giây thứ 49, tiền đạo Hà Văn Thuận đã ghi bàn thắng nhanh nhất của vòng loại khu vực. Một trận đấu thể hiện trọn vẹn sự vượt trội của đội bóng này, cả về kỹ thuật lẫn tinh thần thi đấu.Với ba trận toàn thắng cùng hiệu số khủng, Trường ĐH Trà Vinh hiên ngang tiến vào vòng play-off với tư cách ứng cử viên số một. Và họ đã không khiến người hâm mộ thất vọng.Bước vào vòng loại trực tiếp, sự kịch tính và khốc liệt tăng lên đáng kể. Trận đấu với Trường ĐH Cửu Long được dự báo là thử thách không hề dễ dàng, và thực tế đã diễn ra đúng như vậy. Đối thủ chơi đầy quyết tâm và khiến thầy trò HLV Trầm Quốc Nam gặp không ít khó khăn. Nhưng trong thời điểm then chốt, bản lĩnh của một đội bóng lớn đã lên tiếng: pha lập công duy nhất giúp đội giành chiến thắng tối thiểu 1-0, ghi danh vào trận chung kết khu vực.Nếu như trận bán kết là màn thử thách sự kiên nhẫn, thì trận chung kết với Trường ĐH Nam Cần Thơ lại là nơi mà ý chí và quyết tâm của Trà Vinh được đẩy lên đỉnh điểm. Cả hai đội đã cống hiến một trận cầu căng thẳng, giằng co từng pha bóng. Tưởng chừng trận đấu sẽ phải bước vào loạt sút luân lưu thì đúng vào phút bù giờ cuối cùng, Nguyễn Văn Giàu hóa người hùng với bàn thắng quý như vàng, chính thức đưa Trường ĐH Trà Vinh vào vòng chung kết toàn quốc. Thành công của Trường ĐH Trà Vinh không chỉ đến từ một cá nhân xuất sắc mà là sự kết hợp hoàn hảo giữa chiến thuật hợp lý và tinh thần đồng đội tuyệt vời. Đội bóng này không có lối chơi cứng nhắc mà thể hiện sự linh hoạt đáng kinh ngạc: khi đối thủ yếu, họ tấn công vũ bão; khi gặp đối thủ mạnh, họ phòng ngự chặt chẽ và tận dụng cơ hội một cách lạnh lùng.Nhắc đến Trà Vinh, không thể không kể đến hai cái tên nổi bật nhất: đội trưởng Cao Lữ Minh Thuận và tiền đạo Hà Văn Thuận. Minh Thuận không chỉ là thủ lĩnh về tinh thần mà còn là trái tim của hàng công, với những bàn thắng quan trọng và khả năng dẫn dắt lối chơi. Trong khi đó, Hà Văn Thuận lại là mẫu tiền đạo nhanh nhẹn, có thể trừng phạt đối thủ chỉ với một khoảnh khắc sơ sẩy.Bên cạnh đó, hàng thủ vững chắc và sự chắc chắn từ tuyến giữa cũng là yếu tố quan trọng giúp đội bóng này trở nên đáng sợ. Đây là một tập thể không có quá nhiều ngôi sao, nhưng lại có sự gắn kết và đồng lòng – điều mà nhiều đội bóng phải thèm muốn.Lần đầu tiên góp mặt tại vòng chung kết năm ngoái, ĐH Trà Vinh đã tạo được tiếng vang lớn khi lọt vào tứ kết. Nhưng với một đội bóng tham vọng, họ không muốn dừng lại ở đó.Mùa giải 2025, Trường ĐH Trà Vinh bước vào vòng chung kết với một tâm thế khác: không còn là kẻ thách thức mà là một đối thủ thực sự đáng gờm. Họ đã chứng minh được khả năng và giờ đây, mục tiêu không chỉ là góp mặt mà còn là tiến sâu, ít nhất là vượt qua được thành tích năm ngoái. Khi đón tiếp các đội bóng tại TP.HCM để chuẩn bị cho VCK vào năm ngoái, một trong những đội khiến chúng tôi (PV Báo Thanh Niên) ấn tượng nhất. Không phải là vì các cá nhân xuất sắc nổi trội, hay các cầu thủ có ngoại hình nổi bật. Điều khiến chúng tôi ấn tượng là sự chân chất, chân thành từ cả thầy lẫn trò đến cả cổ động viên của Trường ĐH Trà Vinh. Mùa giải năm ngoái, HLV Trầm Quốc Nam từng chia sẻ rằng cả đội không ít lần thao thức đến tận 2-3 giờ sáng, không phải vì lo lắng mà vì niềm phấn khích quá lớn khi lần đầu tiên đặt chân đến sân chơi đỉnh cao này. “Ai cũng mong chờ từng giờ từng phút để được ra sân, để khẳng định mình và mang về niềm tự hào cho ngôi trường thân yêu”, ông tâm sự.Nhưng với Trường ĐH Trà Vinh, bóng đá không chỉ là chuyện thắng - thua. Đó là một sân khấu, nơi đội bóng muốn trình diễn thứ bóng đá đẹp, cống hiến hết mình để người hâm mộ có thể thưởng thức những pha bóng mãn nhãn. HLV Trầm Quốc Nam từng nhấn mạnh: "Chúng tôi không chỉ đá vì danh hiệu, mà còn để thể hiện bản sắc, để xứng đáng là đại diện tiêu biểu của miền Tây Nam Bộ tại giải đấu uy tín này". Với họ, mỗi trận đấu là một lời khẳng định về tinh thần thể thao cao thượng, về lối chơi kỹ thuật, fair-play và sự bùng cháy đến những phút cuối cùng.Các CĐV của đội bóng miền Tây cũng ấn tượng không kém. Năm 2024, lần đầu tiên, trên khán đài của Trường ĐH Tôn Đức Thắng xuất hiện dàn âm thanh cổ vũ độc đáo với nhạc ngũ âm và trống Chhay-dăm cùng những bộ trang phục rực rỡ sắc màu của người Khmer. Không quá ồn ào, không đao to búa lớn nhưng đủ chân thành để khiến các cầu thủ dưới sân cảm nhận “lửa” đang được tiếp từ khán đài. Bước vào VCK giải bóng đá Thanh Niên sinh viên Việt Nam lần III-2025 cúp THACO, tinh thần bóng đá đẹp đó vẫn là kim chỉ nam dẫn lối. Trường ĐH Trà Vinh không chỉ hướng đến những cột mốc thành tích, mà còn muốn lan tỏa hình ảnh của một đội bóng chơi bóng với niềm đam mê thuần khiết nhất. Họ không chỉ muốn thắng, mà muốn thắng theo cách khiến người hâm mộ phải nhớ mãi—bằng những pha phối hợp đẹp mắt và bằng tinh thần của những người con miền Tây.
Những lý do ngừng sử dụng hệ thống đèn RGB trên PC chơi game
Những ngày giáp Tết Nguyên đán Ất Tỵ 2025, nhiều thương hồ ở xóm chợ nổi miền Tây giữa dòng kênh Tẻ TP.HCM vẫn miệt mài mưu sinh, mong đón một cái tết đủ đầy.Nhiều người gọi đây là xóm chợ nổi miền Tây vì trải dài một đoạn chừng 500 m từ gầm cầu Tân Thuận 2, trên dòng kênh Tẻ dọc đường Trần Xuân Soạn, là hàng chục chiếc ghe, xuồng tụ lại thành xóm thương hồ. Đa phần, những người sinh sống trên ghe là người dân miền Tây men theo sông nước đến thành phố này, chọn kênh Tẻ làm bến đậu mưu sinh hàng chục năm. Ngày trước, chỗ này còn được biết đến là "chợ nổi Tân Thuận", tồn tại hàng chục năm. Thuở đường bộ chưa phát triển, đây là nơi giao thương "trên bến dưới thuyền" sầm uất. Dần dà, chỉ còn lác đác vài chục chiếc ghe, thương hồ mưu sinh ở đây bằng nghề bán trái cây, chủ yếu nhập từ miền Tây lên.Những ngày giáp tết, bà Trần Thị Nhi (62 tuổi) ngồi dưới chiếc ghe nhỏ của mình ở xóm thương hồ này, mặt buồn thiu ngồi nhìn những nải chuối chín đẹp mắt phía trước, nhưng vắng khách mua.Quê ở Bến Tre, tuổi già không còn sức làm nông, vợ chồng già quyết định lên đây sống trên ghe, cạnh ghe con gái bà, bán trái cây lay lắt qua ngày. Tới nay ngót nghét cũng 5 - 6 năm. TP.HCM những ngày cuối năm triều cường, những cơn mưa trái mùa bất chợt cũng làm việc buôn bán của người phụ nữ gặp khó khăn."Cuối năm, bán ế quá! Hồi trước ngồi một chỗ chờ khách, nhưng giờ ngồi là đói, nên chồng tôi dù chân yếu nhưng vẫn phải ráng gánh chuối vô mấy con hẻm gần gần khu này để bán, được đồng nào hay đồng đó để mong cuối năm đón cái tết đủ đầy hơn", bà tâm sự.Còn nhiều bà con ở quê, người phụ nữ tâm sự tết năm nay, cả gia đình bà bỏ ghe lại đây, nhờ láng giềng cạnh bên trông coi, rồi bắt xe về quê ăn tết. Tình hình năm nay buôn bán không được tốt, bà Nhi nói mình ăn tết có phần tiết kiệm, nhưng được cạnh kề bên gia đình thời điểm này cũng là cái tết trọn vẹn, với bà.Chị Kim Ly, con gái bà Nhi mấy ngày qua tạm ngưng bán trái cây như thường lệ mà về Bến Tre để chuẩn bị nhập hàng cây cảnh, hoa tết lên đây để bán. Ở chiếc ghe cạnh bên ghe của mẹ, chị cùng chồng và con gái sinh sống ở đây cũng mấy chục năm nay."Cả nhà tôi định bán xong, 29 tết là cùng nhau lên xe về quê hết. Ghe thì bỏ lại nhờ người trông coi, kế bên có hàng xóm không về. Năm nay, mong việc buôn bán những ngày cuối thuận lợi để có đồng ra đồng vào ăn tết", chị chia sẻ thêm.Cách ghe của mẹ con bà Nhi không xa, bà Hiếu (60 tuổi) cũng quê Bến Tre cũng ngồi buồn thiu với những rổ trái cây nhập từ miền Tây lên vắng khách mua. Bà tâm sự cuối năm, buôn bán ế ẩm nên tinh thần không phấn khởi.Cùng gia đình ở xóm ghe này mười mấy năm nay, bà Hiếu cho biết thời điểm trước dịch Covid-19, việc buôn bán có nhiều thuận lợi, làm ăn được. Nhưng nhiều năm nay, kinh doanh đi xuống, buôn bán ế ẩm."Tết này, tôi cũng cùng gia đình về quê 28 tết. Tôi dự định nhập thêm mớ cây cảnh bán kèm với trái cây, bán cây cảnh, hoa tết thì có lời hơn một chút. Nếu bạn được thì ăn tết cũng ngon hơn. Chắc tầm mùng 9, mùng 10 gì đó, coi tình hình buôn bán thế nào rồi lên lại sau khi về ăn tết", bà chia sẻ.Trên chiếc ghe nhỏ, bà Ái Lan (55 tuổi) sống cùng con trai. Từ quê An Giang lên TP.HCM hơn 20 năm, làm đủ thứ nghề kiếm sống, 5 năm trở lại đây, bà mới bắt đầu sống trên ghe này vì hoàn cảnh khó khăn, không kham nổi tiền trọ trên bờ. Chồng mất cách đây hơn 1 năm, một mình bà bươn chải nuôi con trai năm nay lên lớp 6. Tết năm bay, bà cũng dự định sẽ cùng con nhỏ về quê để đón tết. Với người phụ nữ, quanh năm làm ăn vất vả, ngày tết, niềm hạnh phúc là khi được đoàn viên bên cạnh những người thân yêu.