Địa chỉ tin cậy của nhà trường, học sinh
Tập 17 Solo cùng bolero lên sóng với màn tranh tài của dàn thí sinh gồm Quỳnh Lê, Nhất Minh và Trường Ân. Trong đêm thi, họ phải thể hiện một bài hát đơn và cùng kết hợp trong một bài hát nhóm, dưới sự đánh giá của ban giám khảo gồm danh ca Phương Dung, danh ca Ngọc Sơn, đạo diễn Vũ Thành Vinh, ca sĩ Quang Lê và ca sĩ Tố My. Nhất Minh - chàng trai đến từ Bạc Liêu chọn ca khúc Những lời này cho em để chinh phục ban giám khảo. Trên sân khấu, anh gây ấn tượng bởi chất giọng trầm ấm, cách xử lý nốt cao khéo léo. Màn trình diễn của nam thí sinh khiến các nghệ sĩ gạo cội như Phương Dung, Ngọc Sơn tán thưởng, thậm chí cho điểm tuyệt đối để động viên.Theo danh ca Phương Dung, độ dày trong giọng hát của Nhất Minh làm người nghe xúc động. Nữ giám khảo đánh giá các ca khúc của nhạc sĩ Trúc Phương không dễ hát, vì cách láy khác lạ. Tuy nhiên, bà khen ngợi khi Nhất Minh thể hiện một cách dễ dàng nên “việc tôi cho bạn điểm tuyệt đối không có gì ngạc nhiên”. Theo Quang Lê, chương trình càng đi về sau, cảm xúc càng dâng đầy. “Đến lúc này tôi không có gì để chê em cả. Trước đó, em gây ấn tượng với giám khảo khi hát Linh hồn tượng đá. Tôi nghĩ em nên dùng ca khúc đó cùng với Những lời này cho em làm hành trang đi diễn sau này. Em hát rất đạt, rất ấn tượng. Là ca sĩ chuyên nghiệp mà tôi không soi ra lỗi gì. Tôi cho em 10 điểm”. Tố My bất ngờ khi thí sinh lột xác qua từng vòng, tiến bộ hơn khi tham gia Solo cùng bolero. Cô đánh giá Nhất Minh là ứng viên nặng ký của chương trình. “Bạn cho tôi cảm giác như một nghệ sĩ chuyên nghiệp đang trình diễn vì lột tả cảm xúc tác giả gửi gắm vào. Tôi công bố luôn là sẽ cho bạn 10 điểm”, nữ giám khảo cho hay. Trong khi đó, danh ca Ngọc Sơn khuyên đàn em nên chú ý cột hơi để có phần trình diễn hoàn thiện hơn. “Bạn phải nghiên cứu, học hỏi để chạm đến tình cảm của đại gia đình khán giả”, ông nhắn nhủ. Dù đánh giá cao phần thể hiện của Nhất Minh song đạo diễn Vũ Thành Vinh cần đàn em bứt phá hơn ở vòng thi sau. “Ca sĩ đi hát cần những bài đinh, để đến đâu người ta cũng nhắc đến. Nhất Minh có khả năng đó nhiều nhất”, ông nhấn mạnh.Bóng chuyền nữ Việt Nam cần được thi đấu quốc tế nhiều hơn nữa
Khi ấy bến xe chưa hoạt động, chỉ có 3 tuyến xe buýt chạy đến nơi là 55, 76 và 93. Metro còn dang dở, ga cuối chỉ mới "khung sườn", chưa có mái che... Nhưng đứng bên dưới nhìn lên đường tàu điện tôi hình dung một sự sắp xếp khá hợp lý của hai nơi: nhà ga cuối cùng của metro và Bến xe Miền Đông (mới).Chiều ấy, tôi đi bộ một vòng khắp bến xe rộng bát ngát và đẹp, nhìn bao quát chẳng kém các bến xe ở Singapore hay ở Kuala Lumpur tôi đã từng đi, có khi còn đẹp hơn vì mới. Album hình tôi chụp hôm đó khá chi tiết khi xe qua những con đường mà tôi thấy có điểm gì đặc biệt ghi nhớ như cái tháp điều áp ở gần cầu Điện Biên Phủ... Và trên cao, đường metro chưa có gì lắm. Tôi mơ một ngày cho tôi "điền vào chỗ trống" có đoàn tàu trên những bức hình này.Để rồi bốn năm sau cũng ngẫu hứng, tôi ra khỏi nhà với ý định lượt đi sẽ đi lại tuyến buýt đó và lượt về tôi đi metro để tận hưởng cái cảm giác "điền vào chỗ trống" cho những tấm hình cũ.Đang mùa thành phố cây xanh lá và mùa rộn ràng của nhiều loại hoa như sứ, điệp vàng, lim xẹt, giáng hương, kèn hồng... bên đường thật đẹp, tràn đầy sức sống.Cái khác đầu tiên thấy được là tháp điều áp ở Điện Biên Phủ không còn màu xi măng như năm xưa mà được sơn hai màu trắng xanh. Tháp này và tháp ở Nhà máy nước Thủ Đức được xây dựng cùng lúc vào năm 1960. Lúc đó, tháp có tên gọi là Surge Tower (tháp trào), còn người dân Sài Gòn xưa thì quen gọi là "tháp phi thuyền Apollo". Nó khiến tôi nhớ một thời trường tôi học gần Nhà máy nước Thủ Đức. Vào buổi trưa đúng 12 giờ có tiếng còi hụ thật to, sinh viên học buổi sáng thì tan lớp rồi vào căng tin lấy cơm trưa; lớp học buổi chiều lục tục chuẩn bị lên lớp - những người cùng thế hệ tôi thời ấy chắc không thể nào quên. Tôi không biết bây giờ có còn tiếng còi hụ nữa không, thời tôi học đã qua gần nửa thế kỷ rồi!Chợ Thủ Đức vẫn như ngày nào tôi tuổi hai mươi, từ chợ tôi đạp xe qua mấy con dốc mới lên đến trường. Cũng một thời khó quên.Và kìa, đoàn tàu xinh xắn hiện ra ở đường trên cao vào nhà ga cuối cùng là Bến xe Miền Đông. Tôi phải thú thật, có một cảm giác thật khó tả trong tôi khi hình dung lại bốn năm trước mình đã qua đây nhìn lên cao với ước mơ được chụp những tấm hình "điền vào chỗ trống".Từ chỗ xe buýt ngừng, đường đi toàn bộ có mái che, đúng nghĩa "mưa không tới mặt, nắng không tới đầu". Bến xe đẹp, rộng rãi nhưng vắng khách dù xe đi về các tỉnh miền Đông và cả miền Tây. Có bảng điện tử lịch xe chạy, tiện nghi hơn nhiều các bến xe cũ, cảm giác này khá dễ chịu.Tôi hỏi chuyện hai người khách, ngẫu nhiên sao họ đều về miền Tây, một người đi Cần Thơ, một người về Cao Lãnh. Chị đi Cao Lãnh nói với tôi rằng, nếu chị ra Bến xe Miền Tây, xe về Cao Lãnh sẽ dừng trước nhà chị, nhưng vì chị mang đồ cồng kềnh đi từ Suối Tiên nên ra đây cho tiện. Có chút bất tiện là đi từ bến xe này, đến Cao Lãnh phải đi xe trung chuyển về nhà. Hai tuyến xe cùng về Cao Lãnh nhưng chạy khác đường.Tôi lòng vòng một lát rồi sang nhà ga metro trở về.Tôi xuống nhà ga Bến Thành và lên cửa số 3 là ngay chợ. Cái cảm giác như mình vừa đi một tour du lịch ngắn nào đó là có thật. Và thấy vui khi chính mình được nhìn lại sự thay đổi nhỏ của thành phố trong bốn năm từ một kỷ niệm lưu trên Facebook.
Top 5 kem chống nhăn vùng cổ 3 ngấn trắng ngần, tươi trẻ được mua nhiều
Lịch chiếu tại 2 địa điểm chiếu phim ngoài trời (từ ngày 7.4 đến hết ngày 12.4):
Ai tham gia cũng có quà!
3 điểm check in mới, độc, lạ sang chảnh, hút khách trong dịp nghỉ lễ này
Trên đường Nguyễn Trãi, Q.5, TP.HCM, cũng có một chiếc xe bán bánh phô mai sữa nướng. Tại đây, nhiều người trẻ xếp hàng dài chờ đợi món này.