‘Ma thú’ rùng rợn ở Nhật Bản có thật không?
Theo Straits Times, nam diễn viên kỳ cựu Laurence Pang đã bị một phụ nữ quen qua mạng lừa gần 1,5 triệu peso (hơn 645 triệu đồng). Mới đây, nghệ sĩ 78 tuổi xuất hiện trong chương trình Raffy Tulfo In Action do thượng nghị sĩ kiêm phát thanh viên người Philippines Raffy Tulfo dẫn dắt và kể lại vụ lừa đảo mà mình vướng phải.Trong chương trình, ông Laurence Pang cho biết vào năm 2024, mình đã quen một phụ nữ trẻ tên Mika thông qua PinaLove - một trang web hẹn hò phổ biến với nam giới nước ngoài muốn tìm kiếm bạn gái người Philippines. Nam diễn viên người Singapore thừa nhận mình nhanh chóng bị thu hút bởi những bức ảnh xinh đẹp, quyến rũ của Mika chưa kể người này luôn tỏ vẻ quan tâm và thường xuyên bày tỏ rằng rất thích ông Pang mỗi khi họ trò chuyện qua mạng. Sau một thời gian quen biết và có cảm tình với Mika, nghệ sĩ 78 tuổi bị cô này tư vấn đầu tư số tiền lớn để trở thành nhà bán lẻ nhiều sản phẩm khác nhau trên một nền tảng trực tuyến và ông lập tức đồng ý.Laurence Pang thừa nhận ông đã mất cảnh giác trước Mika. "Là một ông già, khi một cô gái trẻ tiếp cận mình và nói rằng cô ta rất thích mình, tôi đã tin cô ta. Điều đó thật ngu ngốc", nghệ sĩ bày tỏ.Nam diễn viên kể lúc đó mình đã chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của Mika sau đó cô này lập tài khoản tiền điện tử và kênh thương mại điện tử cho ông. Lúc đầu, ông Pang bán lại các sản phẩm rất nhanh nhưng sau 3 ngày giao dịch sôi nổi, ông nhận ra hệ thống được thiết kế theo cách thức mà những nhà bán hàng không thể rút lợi nhuận của họ. Nhận ra mình bị lừa, Laurence Pang lập tức xóa tất cả các sản phẩm khỏi gian hàng trực tuyến của mình nhưng vô ích, ông bị mắc kẹt trong mớ bòng bong và không thể lấy lại số tiền đã đầu tư. Khi nghe những gì Laurence Pang kể lại, Raffy Tulfo nhận định đó là cách thức hoạt động của bọn lừa đảo và khẳng định ông Pang đã "sập bẫy". Nam diễn viên U.80 kể một thời gian sau đó, ông cố gắng gọi video cho Mika với hy vọng chụp được màn hình khuôn mặt của phụ nữ này và ông đã làm được. Lúc này, nam nghệ sĩ mới phát hiện Mika hoàn toàn không giống những bức ảnh xinh đẹp được đăng trên mạng. Ông nhận ra Mika đã cố tình chỉnh sửa ảnh cá nhân cho thật lung linh để tiếp cận mình. Bà Wallen Mae Arancillo - người phát ngôn của cơ quan chống tội phạm mạng tại Philippines, nói với ST rằng ông Pang là nạn nhân của đường dây lừa đảo trực tuyến tại quốc gia này. Vị này cho biết những kẻ lừa đảo thường nhắm vào những người già cô đơn nhưng giàu có, tiếp cận rồi làm người yêu trên mạng của "con mồi" sau đó thuyết phục họ đầu tư vào tiền ảo hay các dự án kinh doanh trực tuyến để "bào" tiền. Bà Arancillo cho biết ông Pang đã đến Manila (Philippines) vào tháng 12 để truy tìm tung tích những kẻ lừa đảo. Văn phòng của ông Tulfo và cảnh sát Philippines hiện đang hỗ trợ nam diễn viên. Vị này cũng nói thêm rằng nghệ sĩ U.80 đã nộp các tài liệu cần thiết vào ngày 20.1 để xin lệnh truy nã trên mạng từ tòa án địa phương. Lệnh này có thể giúp vạch trần danh tính thực sự của Mika bằng cách truy tìm thông tin chi tiết về nhà cung cấp dịch vụ thanh toán của cô. "Chúng tôi muốn nhắc nhở mọi người không nên dễ dàng tin tưởng những người chỉ gặp trên mạng. Bạn không biết rõ những người này và họ có thể sử dụng tài khoản giả để lừa đảo đầu tư", bà Arancillo cảnh báo.Bữa cơm trưa đặc biệt trong trường thi tốt nghiệp THPT
Với những món bánh thơm ngon, giá cả phải chăng, khu chợ trở thành điểm đến yêu thích của không chỉ người Hồi giáo mà còn của nhiều bạn trẻ không theo đạo, tò mò muốn tìm hiểu về ẩm thực và văn hóa của cộng đồng này.Năm nay, chợ diễn ra hàng ngày từ 13 giờ chiều đến khi mặt trời lặn, từ ngày 28.2 đến 30.3. Nguyễn Thị Minh Như, sinh viên Trường đại học Công nghiệp TP.HCM, cho biết đây là lần đầu tiên cô đến tham quan chợ Hồi giáo. Như nghe nói về khu chợ qua mạng xã hội, thấy nhiều người rỉ tai nhau rằng chợ bày bán rất nhiều món ăn ngon của người Hồi giáo, thế là quyết định ghé thử một lần.Khi đến chợ, Như ngạc nhiên khi thấy đông đảo bạn trẻ vừa đi vừa tìm hiểu về các món ăn, quay phim và chụp ảnh. "Mình không ngờ là có nhiều người đến đây như vậy. Đặc biệt, mình được người bán giới thiệu những món bánh như bánh gan, saykaya và plata, không chỉ thơm ngon mà giá lại rất rẻ, chỉ từ 5.000 – 20.000 đồng/cái", Như chia sẻ.Một trong những điều thú vị mà Như phát hiện chính là sự sáng tạo trong các món ăn. Do đạo Hồi không ăn thịt heo, các món ăn được biến tấu rất độc đáo. Chẳng hạn, bún riêu không phải nấu với thịt heo mà thay vào đó là cua, xương gà... Còn các món bánh thì đều có nước dừa bùi bùi, thơm thơm, khiến ai cũng mê mẩn khi thử một lần.Ở một góc chợ, Saly (20 tuổi), ngụ tại đường Dương Bá Trạc, Q.8 (TP.HCM), đang chuẩn bị bánh để bán. Cô cho biết mình làm hơn 10 loại bánh, tất cả đều là những món truyền thống của người dân ở đây. "Chợ này không chỉ là nơi bán đồ ăn, mà còn là nơi gắn kết cộng đồng. Khu nhà mình có hơn 3.000 người dân sinh sống và luôn duy trì các phong tục truyền thống qua từng thế hệ, từ ẩm thực, trang phục…", Saly chia sẻ.Theo Saly, khu chợ ẩm thực này không chỉ dành cho những người theo đạo Hồi, mà còn thu hút rất nhiều khách không theo đạo. "Có những người không phải là tín đồ Hồi giáo nhưng vẫn đến vì đồ ăn ngon và vì muốn tìm hiểu về văn hóa đặc sắc của chúng mình", Saly nói thêm.Cô gái nói trong tháng Ramadan, các tín đồ Hồi giáo thực hiện nghi thức ăn chay và chỉ ăn uống trong hai bữa chính: Suhoor (bữa ăn trước bình minh) và Iftar (bữa ăn vào lúc hoàng hôn). Còn lại mọi người phải nhịn ăn và uống từ sáng cho đến khi mặt trời lặn, chính vì vậy, khu chợ này trở thành điểm đến quan trọng để mua sắm…"Chợ bày bán rất nhiều món ăn ngon như trà, sương sáo, khoai mì nướng… Món nào cũng thơm ngon. Mọi người luôn cố gắng mang đến những món ăn mới lạ để các bạn có thể khám phá", Saly cho biết. Cô cũng chia sẻ rằng mỗi người trong khu chợ này đều có phong cách làm bánh riêng, tạo nên sự đa dạng và độc đáo cho từng món ăn.Vào lúc 18 giờ 10 hằng ngày, khi mặt trời lặn, mọi người sẽ cùng nhau "xả chay", tức là ăn uống bình thường. Phụ nữ quây quần cùng nhau dùng bữa, còn đàn ông thì đến thánh đường làm lễ. Sau đó, cả gia đình Saly sẽ bắt tay vào công việc chuẩn bị món ăn cho ngày hôm sau. "Chúng mình coi đây là một nét văn hóa rất đặc biệt, nơi không chỉ có những món ăn ngon mà còn là dịp để gắn kết cộng đồng, giữ gìn truyền thống qua mỗi ngày lễ", Saly chia sẻ.Ha (19 tuổi), ngụ tại đường Dương Bá Trạc, Q.8 (TP.HCM), cũng tham gia giúp gia đình buôn bán trong tháng Ramadan. Mỗi ngày từ 11 đến 12 giờ, cô sẽ trông quầy nước trái cây cho đến khi hết hàng. Với những món ăn ngon, giá cả phải chăng và không khí vui vẻ, Ha tin rằng đây sẽ là điểm đến lý tưởng để mọi người cùng chia sẻ và khám phá vẻ đẹp của ẩm thực và văn hóa Hồi giáo.
Thông tin 'bắt giam Giám đốc Đài Truyền hình Vĩnh Long Lê Quang Nguyên' là tin giả
Theo ghi nhận của Thanh Niên, trước đây nhiều người kỳ vọng khi giá cà phê nội địa đạt mốc 100.000 đồng/kg sẽ bán để chốt lời. Nhưng cột mốc này đã trở thành lịch sử một cách nhanh chóng. Giá cà phê hôm nay tại Đắk Nông và Đắk Lắk 104.000 đồng/kg, Gia Lai 103.400 đồng/kg và Lâm Đồng 103.000 đồng/kg.
Bên cạnh lá cờ vô địch, lễ mừng công của của Lakers còn trở nên hoành tráng hơn, khi ban tổ chức trận đấu đã trình chiếu một video tổng kết hành trình bất bại đáng tự hào của LeBron James và các đồng đội để chinh phục cúp vàng In-Season Tournament.
Hộ chiếu Mỹ quyền lực đến 187 nơi không cần visa, trừ những nước sau
Tập thơ Dấu chân qua trảng cỏ của tôi được in năm 1978 ở NXB Tác phẩm mới. Đây là tập thơ đầu tay tôi viết suốt 5 năm ở chiến trường, từ lúc mới đặt chân lên Trường Sơn. Năm 1977 tôi được in tập trường ca đầu tiên Những người đi tới biển (NXB Quân đội Nhân dân). Cái viết trước lại được in sau, nhưng tôi vui lắm, vì tới năm 1978 tôi mới có hai tác phẩm này. Hồi đó, được in, được trả nhuận bút, là sướng lắm rồi.Nhưng năm 1978 tôi gặp một tai nạn giao thông rất nặng, phải nằm bệnh viện từ mùa thu năm 1978 tới mùa hè năm 1979. Chuyện tập thơ Dấu chân qua trảng cỏ của tôi được Hội đồng chấm giải thưởng Hội Nhà văn VN xem xét, tôi hoàn toàn không biết. Hồi đó, thông tin là điều ai cũng muốn mà không có.Mùa thu năm 1979, tôi rời Trại sáng tác Quân khu 5, từ Đà Nẵng chuyển về Quy Nhơn, từ anh chàng trung úy chuyển thành một cán bộ dân sự, tôi cũng chẳng có ý kiến gì. Trên vai một ba lô về Quy Nhơn, tôi tấp ngay vào căn phòng 12 m2 Báo Nghĩa Bình phân cho vợ tôi. Thế là có một gia đình, lại có nhà ở, dù nhà "nắng dột nắng mưa dột mưa" nhưng với vợ chồng tôi, thế cũng là quá ổn.Về Quy Nhơn ít ngày, tôi mới biết mình được giải thưởng Hội Nhà văn, do đọc báo thấy in tin này. Chỉ biết vậy thôi chứ cũng chưa biết thêm tin gì. Tôi vui, dĩ nhiên, nhưng niềm vui cũng không hề ồn ào, vui vậy thôi.Sau đó ít lâu tôi nhận được thư Hội Nhà văn thông báo chính thức mình được giải, đây là giải thường niên của Hội Nhà văn VN, nhưng được tổ chức xét thưởng và trao lần đầu. Có hai giải, giải thưởng thơ và giải thưởng văn xuôi. Tôi nhớ, có hai tác giả nhận giải văn xuôi, nhưng bây giờ không nhớ tên tác giả, vì đã 46 năm rồi còn gì.Nếu chỉ được nhận giải thưởng, cả nhận tiền thưởng, thì cũng chưa có chuyện gì đáng nói. Phải mấy năm sau, hình như vào năm 1982 - 1983 gì đó, nhà văn Nguyễn Thành Long, quê Quy Nhơn, ông về công tác và thăm mẹ mình, người mẹ tảo tần bán tạp hóa ở chợ Lớn Quy Nhơn, ông gặp và tới nhà tôi chơi, anh em tâm sự, ông kể tôi nghe, tôi mới biết chuyện. Thì ra, tôi có được giải thưởng này cũng không hề dễ dàng. Nhà văn Nguyễn Thành Long là thành viên Hội đồng chấm giải, từ sơ khảo tới chung khảo, nên "rành sáu câu" chuyện xét giải này. Ông kể, ở vòng chung khảo, tập thơ tôi đã may mắn lọt vào, nhưng bấp bênh lắm. Vì chỉ còn hai tập thơ, hai tác giả ở vòng cuối cùng này, và hai chọn một. Tôi phải đối đầu với một "cây đa cây đề" thơ Việt Nam, là nhà thơ Huy Cận.Ông Huy Cận có tập thơ Ngôi nhà giữa nắng in ở NXB Văn học năm 1978. Tôi thì chỉ có một dấu chân nhỏ bé qua trảng cỏ hoang dại, coi bộ chuyện này là "trứng chọi với đá" rồi. Tôi lúc ấy là nhà thơ trẻ, nếu bị "out" (loại) cũng là chuyện bình thường. Nhưng câu chuyện nhà văn Nguyễn Thành Long kể với tôi, sau đó ông đã viết thành sách, có một chi tiết không có trong sách của ông, tôi sẽ nói sau.Trong cuốn Chế Lan Viên - người làm vườn thế kỷ, ở bài Hai câu chuyện về Chế Lan Viên, nhà văn Nguyễn Thành Long viết: "Câu chuyện thứ hai thuộc về văn học, sự lựa chọn một trong hai tác phẩm về thơ của Thanh Thảo và Huy Cận (giải thưởng thơ thường niên của Hội Nhà văn VN năm 1979). Chế Lan Viên ở TP.HCM mới ra, hôm trước đã "xạc" tôi một trận không đúng phép tắc cho lắm: "Huy Cận dạy Thanh Thảo chứ Thanh Thảo dạy Huy Cận à?".Vấn đề này hôm sau chuyển vào cuộc họp. Xuân Diệu và Chế Lan Viên nói suốt buổi, Thanh Thảo có cơ mất giải thưởng. Đến phút quyết định, Chế Lan Viên cầm tập thơ của Thanh Thảo (Dấu chân qua trảng cỏ) đứng lên và nói: "Hãy khoan, những câu thơ như những câu này, Huy Cận không viết được thật, anh Xuân Diệu ạ". Xuân Diệu đang phản bác hăng hái, bỗng trở nên hiền lành hẳn. Xuân Diệu nói: "Mà tôi không hiểu sao cái cậu Thanh Thảo ấy làm được những câu thơ như thế mà không biết".Trong câu chuyện nói riêng với nhau, anh Nguyễn Thành Long còn kể tôi nghe chi tiết này: Khi cuộc tranh luận ở Hội đồng xét giải có vẻ "bất phân thắng bại", đột nhiên nhà thơ Chế Lan Viên đưa ra giải pháp: "Tôi đề nghị mỗi thành viên Hội đồng để hai tập thơ trước mặt, xin các anh mở bất kỳ một trang trong tập thơ Huy Cận và đọc to lên, sau đó mở bất kỳ một trang trong tập thơ Thanh Thảo và đọc, chúng ta sẽ có kết luận". Sau màn đối chất thơ vừa bất ngờ vừa thú vị này, cả Hội đồng xét giải thơ đã đi tới đồng thuận, rất nhẹ nhàng. Đó là sự lựa chọn vừa công bằng vừa nghiêm túc. Người có tác phẩm được chọn trao giải rất vui, mà người không được chọn cũng chẳng buồn.Phải nói, 46 năm trước, Hội đồng chấm giải thưởng văn học của Hội Nhà văn đã lựa chọn tác phẩm ở vòng chung khảo như vậy. Các hội đồng xét giải của Hội Nhà văn chúng ta bây giờ rất nên tham khảo cách xét chọn vừa vô tư vừa thú vị này, để "không ai bị bỏ lại phía sau", dù không nhận được giải thưởng.Sau khi nhận giải thưởng mấy năm, tới năm 1983, tôi mới được gặp trực tiếp nhà thơ Xuân Diệu. Cuộc gặp gỡ bên ly bia rất vui, từ đó cho tới cuối đời, nhà thơ Xuân Diệu coi tôi như một đứa em ruột. Ông rất thương tôi, và tôi thường đi với ông về vùng quê Tuy Phước là quê mẹ của Xuân Diệu.