Vì sao lãi suất tiết kiệm cao chót vót 10%/năm, ai có thể gửi được?
Tập thơ Dấu chân qua trảng cỏ của tôi được in năm 1978 ở NXB Tác phẩm mới. Đây là tập thơ đầu tay tôi viết suốt 5 năm ở chiến trường, từ lúc mới đặt chân lên Trường Sơn. Năm 1977 tôi được in tập trường ca đầu tiên Những người đi tới biển (NXB Quân đội Nhân dân). Cái viết trước lại được in sau, nhưng tôi vui lắm, vì tới năm 1978 tôi mới có hai tác phẩm này. Hồi đó, được in, được trả nhuận bút, là sướng lắm rồi.Nhưng năm 1978 tôi gặp một tai nạn giao thông rất nặng, phải nằm bệnh viện từ mùa thu năm 1978 tới mùa hè năm 1979. Chuyện tập thơ Dấu chân qua trảng cỏ của tôi được Hội đồng chấm giải thưởng Hội Nhà văn VN xem xét, tôi hoàn toàn không biết. Hồi đó, thông tin là điều ai cũng muốn mà không có.Mùa thu năm 1979, tôi rời Trại sáng tác Quân khu 5, từ Đà Nẵng chuyển về Quy Nhơn, từ anh chàng trung úy chuyển thành một cán bộ dân sự, tôi cũng chẳng có ý kiến gì. Trên vai một ba lô về Quy Nhơn, tôi tấp ngay vào căn phòng 12 m2 Báo Nghĩa Bình phân cho vợ tôi. Thế là có một gia đình, lại có nhà ở, dù nhà "nắng dột nắng mưa dột mưa" nhưng với vợ chồng tôi, thế cũng là quá ổn.Về Quy Nhơn ít ngày, tôi mới biết mình được giải thưởng Hội Nhà văn, do đọc báo thấy in tin này. Chỉ biết vậy thôi chứ cũng chưa biết thêm tin gì. Tôi vui, dĩ nhiên, nhưng niềm vui cũng không hề ồn ào, vui vậy thôi.Sau đó ít lâu tôi nhận được thư Hội Nhà văn thông báo chính thức mình được giải, đây là giải thường niên của Hội Nhà văn VN, nhưng được tổ chức xét thưởng và trao lần đầu. Có hai giải, giải thưởng thơ và giải thưởng văn xuôi. Tôi nhớ, có hai tác giả nhận giải văn xuôi, nhưng bây giờ không nhớ tên tác giả, vì đã 46 năm rồi còn gì.Nếu chỉ được nhận giải thưởng, cả nhận tiền thưởng, thì cũng chưa có chuyện gì đáng nói. Phải mấy năm sau, hình như vào năm 1982 - 1983 gì đó, nhà văn Nguyễn Thành Long, quê Quy Nhơn, ông về công tác và thăm mẹ mình, người mẹ tảo tần bán tạp hóa ở chợ Lớn Quy Nhơn, ông gặp và tới nhà tôi chơi, anh em tâm sự, ông kể tôi nghe, tôi mới biết chuyện. Thì ra, tôi có được giải thưởng này cũng không hề dễ dàng. Nhà văn Nguyễn Thành Long là thành viên Hội đồng chấm giải, từ sơ khảo tới chung khảo, nên "rành sáu câu" chuyện xét giải này. Ông kể, ở vòng chung khảo, tập thơ tôi đã may mắn lọt vào, nhưng bấp bênh lắm. Vì chỉ còn hai tập thơ, hai tác giả ở vòng cuối cùng này, và hai chọn một. Tôi phải đối đầu với một "cây đa cây đề" thơ Việt Nam, là nhà thơ Huy Cận.Ông Huy Cận có tập thơ Ngôi nhà giữa nắng in ở NXB Văn học năm 1978. Tôi thì chỉ có một dấu chân nhỏ bé qua trảng cỏ hoang dại, coi bộ chuyện này là "trứng chọi với đá" rồi. Tôi lúc ấy là nhà thơ trẻ, nếu bị "out" (loại) cũng là chuyện bình thường. Nhưng câu chuyện nhà văn Nguyễn Thành Long kể với tôi, sau đó ông đã viết thành sách, có một chi tiết không có trong sách của ông, tôi sẽ nói sau.Trong cuốn Chế Lan Viên - người làm vườn thế kỷ, ở bài Hai câu chuyện về Chế Lan Viên, nhà văn Nguyễn Thành Long viết: "Câu chuyện thứ hai thuộc về văn học, sự lựa chọn một trong hai tác phẩm về thơ của Thanh Thảo và Huy Cận (giải thưởng thơ thường niên của Hội Nhà văn VN năm 1979). Chế Lan Viên ở TP.HCM mới ra, hôm trước đã "xạc" tôi một trận không đúng phép tắc cho lắm: "Huy Cận dạy Thanh Thảo chứ Thanh Thảo dạy Huy Cận à?".Vấn đề này hôm sau chuyển vào cuộc họp. Xuân Diệu và Chế Lan Viên nói suốt buổi, Thanh Thảo có cơ mất giải thưởng. Đến phút quyết định, Chế Lan Viên cầm tập thơ của Thanh Thảo (Dấu chân qua trảng cỏ) đứng lên và nói: "Hãy khoan, những câu thơ như những câu này, Huy Cận không viết được thật, anh Xuân Diệu ạ". Xuân Diệu đang phản bác hăng hái, bỗng trở nên hiền lành hẳn. Xuân Diệu nói: "Mà tôi không hiểu sao cái cậu Thanh Thảo ấy làm được những câu thơ như thế mà không biết".Trong câu chuyện nói riêng với nhau, anh Nguyễn Thành Long còn kể tôi nghe chi tiết này: Khi cuộc tranh luận ở Hội đồng xét giải có vẻ "bất phân thắng bại", đột nhiên nhà thơ Chế Lan Viên đưa ra giải pháp: "Tôi đề nghị mỗi thành viên Hội đồng để hai tập thơ trước mặt, xin các anh mở bất kỳ một trang trong tập thơ Huy Cận và đọc to lên, sau đó mở bất kỳ một trang trong tập thơ Thanh Thảo và đọc, chúng ta sẽ có kết luận". Sau màn đối chất thơ vừa bất ngờ vừa thú vị này, cả Hội đồng xét giải thơ đã đi tới đồng thuận, rất nhẹ nhàng. Đó là sự lựa chọn vừa công bằng vừa nghiêm túc. Người có tác phẩm được chọn trao giải rất vui, mà người không được chọn cũng chẳng buồn.Phải nói, 46 năm trước, Hội đồng chấm giải thưởng văn học của Hội Nhà văn đã lựa chọn tác phẩm ở vòng chung khảo như vậy. Các hội đồng xét giải của Hội Nhà văn chúng ta bây giờ rất nên tham khảo cách xét chọn vừa vô tư vừa thú vị này, để "không ai bị bỏ lại phía sau", dù không nhận được giải thưởng.Sau khi nhận giải thưởng mấy năm, tới năm 1983, tôi mới được gặp trực tiếp nhà thơ Xuân Diệu. Cuộc gặp gỡ bên ly bia rất vui, từ đó cho tới cuối đời, nhà thơ Xuân Diệu coi tôi như một đứa em ruột. Ông rất thương tôi, và tôi thường đi với ông về vùng quê Tuy Phước là quê mẹ của Xuân Diệu.Những nghi thức lễ tết xưa trong cung đình và dành cho vua khác gì người thường
Một quan chức cứu hỏa tại Jeolla Nam cho hay các hành khách đã văng ra ngoài khi máy bay va chạm với tường rào và gần như không có cơ hội sống sót. Vị này nói thêm rằng thân máy bay gần như bị phá hủy hoàn toàn và rất khó để xác định danh tính những người thiệt mạng.Chiếc máy bay Boeing 737-800 của hãng Jeju Air, chuyến bay 7C 2216 chở 181 người (gồm phi hành đoàn 6 người) từ Bangkok (Thái Lan) về tỉnh Jeolla Nam (Hàn Quốc). Máy bay không thể giảm tốc độ trong nỗ lực hạ cánh thứ hai xuống sân bay quốc tế Muan và đâm vào tường rào, bốc cháy.Nhà chức trách cho biết càng đáp của máy bay bị hỏng, khiến cho máy bay phải tiếp đất bằng bụng gần cuối đường băng. Lực lượng cấp cứu, gồm 80 lính cứu hỏa lập tức đến hiện trường. Ngọn lửa được kiểm soát trong vòng 43 phút. Hai người sống sót được đưa ra nhưng nhà chức trách lo sợ sẽ có thêm người chết. Trong số hành khách có 173 người Hàn Quốc và 2 người Thái Lan.Lực lượng cứu hỏa cho biết gần như toàn bộ người trên máy bay thiệt mạng, ngoại trừ hai người được cứu.Cuộc điều tra sơ bộ cho thấy có thể máy bay tông phải bầy chim khiến cho càng đáp bị hỏng. Quyền Tổng thống Choi Sang-mok đã đến trung tâm ứng phó thảm họa sau vụ tai nạn máy bay. Ông Choi chỉ đạo khẩn cấp ưu tiên cứu nạn và đảm bảo an toàn cho toàn bộ người trên máy bay, dồn toàn lực cho chiến dịch cứu hộ. Nhà lãnh đạo cũng nhấn mạnh phải đảm bảo an toàn trong quá trình cứu hộ, ngăn ngừa các sự cố liên quan nhân viên cứu hộ.Yonhap dẫn lời một số nhân chứng dưới đất cho biết đã nhìn thấy lửa bốc ra từ động cơ bên cánh phải của máy bay trước khi hạ cánh, sau đó là tiếng nổ.Hãng Jeju Air nói sẽ dốc hết sức để ứng phó vụ tai nạn. “Chúng tôi đang làm việc để xác minh nguyên nhân chính xác và chi tiết của tình huống. Máy bay đã hoạt động 15 năm và không có tai nạn gì”, hãng bay thông báo.Bộ Quốc phòng Hàn Quốc cho biết khoảng 180 quân nhân cùng nhiều xe cứu hỏa, xe cứu thương đã được huy động ứng phó vụ tai nạn.Đại sứ Trung Quốc tại Hàn Quốc Đới Binh chia buồn về các nạn nhân trong vụ tai nạn máy bay và khẳng định Đại sứ quán Trung Quốc đoàn kết với Hàn Quốc trong thời điểm khó khăn này.
Lời 'thách' dễ thương của người mẹ đồng hành cùng con trai ngồi xe lăn
Ông Đậu Thanh Tùng (44 tuổi, ở H.Bình Chánh, TP.HCM) nổi tiếng vì sở hữu vườn dừa bonsai dừa độc lạ. Năm nay, người đàn ông tập trung vào sáng tạo những chậu bonsai với tạo hình linh vật "rắn ngậm ngọc" độc đáo cho dịp Tết Ất Tỵ 2025. Theo ông Tùng, nhiều người nghĩ rằng rắn là loài vật không thân thiện, hơi đáng sợ nhưng mà việc ngậm ngọc sẽ mang lại nhiều may mắn cho mọi người. Vì vậy, ông quyết định chế tạo dừa bonsai với tạo hình rắn có toàn thân uốn cong mềm mại, đầu ngóc lên cao.
Để giúp loại bỏ cảm giác no quá mức, uể oải, đầy hơi, các chuyên gia dinh dưỡng chỉ ra 5 mẹo hay.Biết trước những thành phần nào gây khó chịu có thể giúp loại bỏ chứng đầy hơi.Bác sĩ Michael Hartman, chuyên gia dinh dưỡng đang làm việc tại Mỹ, khuyên: Biết những loại thực phẩm bản thân không dung nạp và các tác nhân gây kích thích khác là rất quan trọng để tránh hoặc hạn chế nhằm ngăn ngừa các vấn đề về tiêu hóa như đầy hơi, theo trang tin sức khỏe của Mỹ Healthline.Để xác định những loại thực phẩm gây đầy hơi, cô Erin Palinski-Wade, chuyên gia dinh dưỡng người Mỹ, khuyến nghị nên ghi lại nhật ký thực phẩm hằng ngày.Tốt nhất là theo dõi thực phẩm bạn ăn, khẩu phần ăn, thời gian, cũng như bất kỳ triệu chứng nào bạn cảm thấy. Điều này có thể giúp bạn xác định thực phẩm có thể gây đầy hơi.Chờ quá lâu giữa các bữa ăn cho đến khi đói thường có thể dẫn đến ăn quá nhanh và quá nhiều, điều này có thể gây ra tình trạng đầy hơi, chuyên gia Palinski-Wade cho biết.Thay vì dành tất cả cho một bữa ăn lớn, hãy ăn các bữa ăn và đồ ăn nhẹ đều đặn để hỗ trợ tiêu hóa trong suốt cả ngày.Hãy cẩn thận với các loại thực phẩm có thể gây đầy hơi, như ăn cùng lúc nhiều rau họ cải, quá nhiều chất xơ hoặc nhiều chất béo, muối và đường, cô ấy nói.Chuyên gia Palinski-Wade gợi ý nên ăn uống điều độ. Hãy chọn khẩu phần ăn gồm 1/3 là rau củ quả, 1/3 là protein nạc và 1/3 còn lại là món yêu thích, cô nói. Điều này cho phép bạn thưởng thức tất cả các món ăn mà không ăn quá nhiều, giúp giảm đầy hơi.Các loại rau như rau bina, cải xoăn, cải thìa, măng tây và cải cầu vồng có hàm lượng nước cao và cũng ít calo và chứa nhiều vitamin, khoáng chất và chất xơ. Chúng có tác dụng tốt trong việc giảm đầy hơi, chuyên gia cho biết.Chuyên gia Palinski-Wade khuyên nên tăng dần chất xơ để thúc đẩy nhu động ruột khỏe mạnh và giảm đầy hơi, nhưng đừng tăng cùng lúc quá nhiều chất xơ vì có thể dẫn đến đầy hơi nhiều hơn. Ngoài ra, nếu không tăng lượng nước hấp thụ khi tăng chất xơ, cũng có thể dẫn đến đầy hơi và táo bón.Các loại rau họ cải như bông cải xanh cũng có thể gây ra nhiều khí hơn, vì vậy, tốt nhất là nên ăn các loại rau này khi nấu chín thay vì ăn sống để giảm đầy hơi, chuyên gia Palinski-Wade cho biết.Uống rượu cùng bữa ăn thịnh soạn có thể khiến đầy hơi tồi tệ hơn. Bác sĩ Hartman khuyên nên uống nhiều nước nhưng cần uống rải ra để ngăn ngừa đầy hơi, đừng uống nhiều nước cùng lúc vì có thể làm tăng đầy hơi, cô cũng khuyên nên hạn chế lượng rượu, theo Healthline.
Thay khớp cho người lớn tuổi: Gần trăm tuổi vẫn thành công
Phía trước tay lái chồng ly nhựa cao nghệu, chai nước đường, ca hạt trân châu, nước uống, bịch nylon... Một lần, tôi ghé mua đứng lại hơi lâu và nghe câu chuyện của chị.Trước kia chồng chị làm thợ hồ, bị té gãy tay phải bắt 6 con ốc vít, thấy vợ bán đậu hũ cực quá, tay chưa lành hẳn anh đã đi làm trở lại mong chia sẻ bớt phần nào cho vợ. Vì đi làm sớm, cái tay như bị "chênh", xương nhô lên nhói nhức mỗi khi trở trời. Không có tiền để mổ, coi như cam chịu. Sinh con muộn, con gái năm nay học lớp 12, tiền học thêm, học phí ở trường... Mình chị cáng đáng hết.27 năm gánh đậu hũ đi bán khắp nơi, vừa gánh vừa chạy. Mỗi ngày đi về cả chục cây số là bình thường. Qua năm thứ 28, một lần chị đang gánh bị ngã khuỵu, hai cái vai đau khủng khiếp. Đi bệnh viện bác sĩ không cho gánh nữa, bảo rằng, dây thần kinh bị chèn ép, nếu tiếp tục sẽ ảnh hưởng đến vận động.Mấy cô khách quen thấy vậy cho chị tiền mua chiếc xe đạp.Đi từ sớm đến trưa mới về nhà, nghỉ ngơi một chút rồi nhồi bột năng làm trân châu. Mỗi ngày làm 3 ký bột, nhờ có cô em phụ giúp nên đỡ phần nào.Nửa đêm người ta chưa ngủ thì hai chị em thức dậy nấu đậu đến sáng mang đi bán luôn. Lúc này bán chậm, nhiều hôm 2 giờ chiều mới hết. Vừa rồi đám giỗ mẹ mà không có tiền về Quảng Ngãi, ngồi buồn nhớ mẹ không kìm được nước mắt.Tôi không biết an ủi chị thế nào, mỗi lời nói của tôi, không khéo có thể làm chị buồn, tủi phận hơn. Chị hé vai áo cho tôi xem hai cái hõm sâu đều hai bên, dấu vết 27 năm gánh đậu hũ. Nhìn hai dấu sẹo lõm trên vai của chị, tôi chỉ biết thở dài, nó đã kể hết câu chuyện một đời vất vả, lam lũ từ khi bỏ xứ vào Sài Gòn làm ăn.2. Mỗi lần có dịp ra khu ẩm thực đối diện chợ Nguyễn Văn Trỗi, tôi hay ghé ăn chén đậu hũ, nghe chị bán đậu kể chuyện đời.Câu chuyện giữa chúng tôi luôn dông dài.Hồi lấy chồng đến khi có con, chị không có công việc làm ăn ổn định, chỉ đi bó bông điệp bán cúng rằm, mùng một. Một người hàng xóm rủ chị vào Sài Gòn làm ăn.Chị nhớ như in đó là ngày 23 tháng giêng năm chị 26 tuổi, chị hàng xóm dẫn ra chợ Bà Chiểu sắm cho đôi gióng bằng mây, cái rổ đựng lò bằng tre.Trước chị bán ở bờ kè đắt lắm, nhưng rồi đau lưng gánh đi không nổi nên chọn ngồi ở hẻm này đã 26 năm rồi. Khách ăn thời còn sinh viên, ra trường về quê làm việc, lập gia đình. Đến đời con cái họ vào Sài Gòn học cũng đến đây ăn đậu hũ.Hồi còn gánh đi bán dạo đau vai lắm. Đòn gánh vừa chạm vào vai là đau nhói, nhưng một lúc, vai nóng lên cảm giác hết đau. Chiều về, chỗ gánh bị lở ra phải bôi thuốc. Vết thương se mặt lại, êm được buổi tối. Ngày mai gánh thì nó lở tiếp... Vai áo phải may đệm mấy lớp mút mềm bên trong. Bây giờ còn để lại hai cái hõm sâu trên vai, rờ vào thấy lợn cợn như thịt bị nát. Chị bảo tôi lấy tay ấn xem, quả đúng vậy, ở hai chỗ lõm, bên trong đầy các hạt lộm cộm.Có rất nhiều gánh, xe đẩy, xe đạp đậu hũ trên khắp đường phố Sài Gòn. Tôi không biết có bao nhiêu gánh đậu hũ lõm vai đưa con vào đại học, giúp đỡ người ở quê, tích lũy khi về già... Người miền Trung cần cù chịu khó, Sài Gòn là vùng đất rộng mở, hết thế hệ này đến thế hệ khác tìm đến nối tiếp cuộc mưu sinh xa xứ!