Tràng An tiếp tục là ngọn hải đăng cho các hoạt động du lịch có trách nhiệm
Ngày 29.12.2024, ở trận bán kết lượt về AFF Cup 2024 giữa đội tuyển Việt Nam và Singapore, Tấn Tài dính chấn thương đứt dây chằng đầu gối phải. Đến ngày 14.1.2025, anh được phẫu thuật tại Bệnh viện Vạn Hạnh (TP.HCM). Sau đó, hậu vệ phải sinh năm 1997 nằm lại bệnh viện 3 ngày để theo dõi rồi về nhà người thân ở TP.HCM để tập phục hồi. Đến ngày 24.1, anh trở về quê nhà Hoài Ân (Bình Định) để tận hưởng kỳ nghỉ Tết Nguyên đán Ất Tỵ cùng gia đình. Trong buổi chia sẻ cùng Báo Thanh Niên vào chiều 28.1 (29 Tết), Tấn Tài chia sẻ: "Thời tiết ở quê lạnh hơn TP.HCM, nên khiến chân tôi khá buốt. Mấy ngày qua tôi không được ngủ sâu giấc do chân còn hơi đau, chưa thật sự thoải mái". Anh nói thêm: "Tuy nhiên, giờ mọi chuyện cũng đã ổn hơn rất nhiều rồi. Sau khi phẫu thuật, chân tôi gần như mất cơ hoàn toàn và không thể co duỗi. Nhưng hiện tại, cơ cũng dần hồi phục. Tôi thường xuyên tập các bài co duỗi để chân không bị cứng. Mỗi ngày, tôi tập đến khi chân mỏi rồi sẽ chườm đá, hồi phục, nghỉ ngơi rồi sẽ tập tiếp. Có như vậy, chân mới khỏe để bước vào giai đoạn hồi phục quan trọng hơn, diễn ra sau Tết Nguyên đán". Ngày mùng 6 Tết, Tấn Tài sẽ di chuyển vào TP.HCM để tập hồi phục tại Trung tâm RTD Rehab của bác sĩ đội tuyển Việt Nam Trần Huy Thọ. Nàng WAG Phạm Thị Hiếu và cậu con trai Tiger cũng sát cánh cùng hậu vệ sinh năm 1997 trong hành trình gian nan này. Đây sẽ là động lực cũng như điểm tựa để Tấn Tài trở lại mạnh mẽ hơn. Tấn Tài chia sẻ: "Thời gian tới, tôi sẽ tập trung toàn lực vào quá trình hồi phục. Sau khi thật sự ổn, tôi mới trở về tập trung cùng CLB Bình Dương. Tôi cũng đã xin phép HLV trưởng Nguyễn Công Mạnh và được đồng ý. Phía trước sẽ là một chặng đường gian nan nhưng tôi tự tin mình sẽ trở lại thật mạnh mẽ để có thể sớm cống hiến cho CLB Bình Dương cũng như đội tuyển Việt Nam". Bác sĩ Trần Huy Thọ cũng nói thêm về tình hình của Tấn Tài: "Qua theo dõi, chấn thương của Tài giờ đã ổn định rồi. Đã cắt chỉ xong, gập duỗi tốt và đi lại cũng ổn định. Tôi nghĩ Tài sẽ trở lại tập cùng đội trong vòng 6-8 tháng nữa. Hiện tại, tôi cũng đã chuẩn bị các giáo án, bài tập rất chi tiết để có thể giúp Tài hồi phục nhanh nhất, lấy lại phong độ sớm nhất. Tài có cơ địa tốt nên tôi hy vọng rằng quá trình hồi phục sẽ diễn ra suôn sẻ, thuận lợi".Hội thao Công đoàn T.Ư Đoàn chăm lo đời sống vật chất, tinh thần đoàn viên
Nhiều hướng dẫn viên du lịch tại TP.Phú Quốc (Kiên Giang) cho biết, dịp Tết Nguyên đán Ất Tỵ, hầu hết các đoàn khách quốc tế đến đảo ngọc đều vào viếng Thiền viện Trúc Lâm chùa Hộ Quốc. Sáng 3.2, ghi nhận tại Thiền Viện Trúc Lâm chùa Hộ Quốc (tọa lạc xã Dương Tơ, TP.Phú Quốc), khách nước ngoài bắt đầu đổ về từ 9 giờ sáng. Càng về sau, lượng khách càng đông hơn. Khách nước ngoài đến Phú Quốc có 2 dạng: những nhóm nhỏ lẻ thường thuê xe máy đi tham quan tự túc, những nhóm đông người tham quan bằng ô tô thông qua các công ty lữ hành. Chia sẻ với chúng tôi, anh Dũng, một hướng dẫn viên tự do cho biết, trong những ngày Tết Nguyên đán, anh phải làm việc hết công suất. Sáng 3.2, anh dẫn đoàn khách nước ngoài gồm 27 khách, chủ yếu là Hàn Quốc và Trung Quốc. "Trưa cùng ngày, đoàn sẽ ra sân bay Phú Quốc. Dù lo sợ trễ giờ so với lịch trình tour, nhưng vì chiều lòng khách, tôi ráng đưa đoàn tham quan chùa Hộ Quốc. Đây cũng là điểm cuối cùng trước khi đưa đoàn ra sân bay làm thủ tục", anh Dũng nói.Tại chùa Hộ Quốc, nhiều khách quốc tế cũng viếng chùa như người Việt, chắp tay, khấn vái và dâng hương. Theo chia sẻ của anh Nguyễn Quốc Tuấn (hướng dẫn viên tự do), Phú Quốc bắt đầu đông khách từ tháng 10.2024. Anh đã đi hướng dẫn liên tục từ thời điểm đó cho đến nay và hầu như đoàn nào anh dẫn cũng ghé qua chùa Hộ Quốc.Đối với tất cả đoàn khách, đặc biệt là khách quốc tế, trước khi vào chùa tham quan hay chiêm bái, anh Tuấn đều hướng dẫn nhanh từ trang phục tới lễ nghi, ăn nói nhẹ nhàng... "Đối với các đoàn có người theo đạo Phật, họ thực hiện rất tốt nơi tôn nghiêm; còn các đoàn không có đạo, họ chỉ đến chụp hình check-in rồi rời đi", anh Tuấn nói thêm.Ông Nguyễn Vũ Khắc Huy, Tổng giám đốc Công ty TNHH Du lịch Vina Phú Quốc cho biết, trong những ngày Tết Ất Tỵ, Phú Quốc đón rất nhiều khách quốc tế. Đó là điều đáng mừng cho du lịch đảo ngọc. Tuy nhiên, khách quốc tế đến Phú Quốc gần đây là chủ yếu là Hàn Quốc và Trung Quốc. Do đó, Phú Quốc cũng đang gặp khó khi mà lực lượng hướng dẫn viên hiện nay sở trường ngoại ngữ chủ yếu là tiếng Anh.
Những bộ phim truyền hình Hàn Quốc gây tranh cãi đầu năm 2024
Chị N.T.K.C, ngụ Q.7 (TP.HCM), cùng một người bạn đến đoạn cầu Calmette, Q.1 để chụp ảnh hoa kèn hồng làm kỷ niệm. Chị C. nói trước kia chỉ biết đến hoa kèn hồng rất nổi tiếng ở tỉnh Sóc Trăng. Nay chị đọc tin tức trên báo đài và có dịp đi qua nhiều tuyến đường trồng kèn hồng tại TP.HCM rất đẹp nên tranh thủ đến ngắm cảnh, chụp ảnh.
Thay mặt lãnh đạo Đại sứ quán Việt Nam tại Hàn Quốc, ông Lê Văn Hùng, Bí thư thứ nhất phụ trách cộng đồng đã nhấn mạnh vai trò chủ chốt của tập thể VFAK đã rất tích cực trong các hoạt động gắn kết cộng đồng, tạo ra các sân chơi bổ ích như giải bóng đá để giao lưu, tăng cường tinh thần đoàn kết, tương thân tương ái, kịp thời động viên chia sẻ những khó khăn vất vả nơi đất khách.
Nắng hạn kéo dài, gần 1.900 hộ dân ở Bình Phước thiếu nước sinh hoạt
Lần đầu tiên tôi biết về mẹ hình như là lúc lên 4, khi đó ba vừa tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp 1 ở Hà Nội về. Đó cũng là lần đầu tiên ba gặp đứa con gái thứ 2 là tôi.Sáng hôm đó, hình như mẹ lúi húi trong bếp, ba bế tôi xuống hỏi: "Em cho ba con anh ăn gì?". Tôi đòi ăn khoai, là hai củ khoai hôm trước ba nói để sáng mai hẵng ăn. Mẹ nói con ăn cơm đi, mẹ ăn khoai rồi. Tôi khóc ăn vạ. Ba bế tôi lên vai nói ra vườn hái cam. Mẹ nhìn theo hai cha con rồi nói: "Có ba về là nhõng nhẽo quá, ở nhà với mẹ có thế đâu…".Tôi không thể nào diễn tả được ánh mắt ấy, chỉ là sau này nhớ lại, ngẫm nghĩ thì hiểu rằng: Đó là lời của một người vợ, người mẹ hạnh phúc.Ba mẹ cưới nhau xong thì ba đi bộ đội rồi giải ngũ, học tiếp cấp 3. Ba bắt đầu ra Hà Nội học đại học thì mẹ có bầu tôi. Trong bốn năm xa cách ấy là bom đạn, thiếu thốn, mẹ một mình làm ruộng, nuôi hai con và chăm sóc ba mẹ chồng. Chừng ấy năm tháng xa chồng của một người vợ trẻ hẳn không ít khó khăn và cả đau khổ. Nhưng, khi có thể dựa đỡ vào chồng, dù chỉ là dỗ đứa con gái hờn dỗi, với mẹ đó là khoảnh khắc hạnh phúc vỡ òa. Cái cảm giác hạnh phúc trên khuôn mặt, ánh mắt mẹ rõ ràng đến nỗi 55 năm sau, tôi vẫn nhớ như in, như thể xem lại một cảnh phim ấn tượng.Mùa đông đầu tiên sau khi đi làm, ba mua cho mẹ một cái áo bông chần màu đen láng mượt. Với quê miền Trung thời đó, chiếc áo là của hiếm. Khi ba đang ở nhà, lúc nào mẹ cũng mặc. Hôm đó, trời lạnh lắm, đi cấy về, mẹ khoe với ba: "Bữa ni ở ngoài đồng ai cũng khen áo đẹp, các chị ấy nói cả làng ni, chưa có ai được chồng mua áo đẹp cho như vậy".Mẹ cười, mắt lấp lánh. Người ta hẳn sẽ hạnh phúc tận cùng khi chỉ yêu, hiến dâng, không chờ đợi, không đòi hỏi và khi được trao đền, thì cảm giác như đó là quà tặng vô giá.Ba tôi đi công tác xa, năm thì mười họa về nhà một bữa. Mỗi lần ba về, trong nhà như có tiệc. Mẹ nấu cho ba những món ngon nhất mà quanh năm mấy mẹ con chẳng mấy khi được ăn. Có con lợn nuôi mấy tháng chờ tết cân cho mậu dịch để lấy lụa, bột mì, ba đòi làm thịt, mẹ đồng ý luôn. Cứ tưởng ba chỉ lấy bộ lòng ăn rồi để các thứ còn lại cho mẹ bán, ai dè ba nói: "Chia ra từng các phần nhỏ, biếu hết bà con quanh nhà".Năm tháng hiện hữu của mẹ ngắn ngủi, nhưng mẹ sống trong chúng tôi và những người biết bà rất dài, rất lâu với một khuôn mặt hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sống cho người khác, được yêu hết mình.Mẹ làm theo, nét mặt rất vui.Có cái ao trước cửa nhà, mẹ thả cá để cuối năm thu hoạch. Ba về bất chừng, gọi người tát nước, bắt cá chia cho cả xóm, mẹ cũng chiều ý ba. Các dì tôi nói: "Mạ mấy đứa yêu và chiều chồng vô điều kiện".Mẹ ốm, đi viện đâu hơn tháng thì về nhà. Làng xóm tới thăm rất đông, ai mẹ cũng quay mặt ra chào, cố tiếp chuyện giữa những cơn đau. Duy chỉ có chị cả tôi ôm đứa em út lúc đó mới 10 tháng tuổi tới thì mẹ quay mặt vào vách. Bà nội tôi nói: "Các con để cho mẹ nghỉ". Sau này, khi mẹ mất lâu lâu, bà giải thích với tôi: "Lúc đó mẹ con sợ em nó nhớ ra mẹ rồi vài bữa nữa, không còn mẹ, em nó khóc, bà cháu mình không dỗ được".Mẹ là vậy, kể cả khi sắp rời cõi đời, vẫn chỉ nghĩ cho người khác.Sau này, gặp những chuyện này kia, đôi khi tôi sững lại, tự hỏi: "Nếu là mẹ, bà sẽ xử lý thế nào nhỉ?". Và khi đã lội qua nhiều năm tháng và đường đất cuộc đời, tôi tìm được câu trả lời chung cho nhiều tình huống: Mẹ đã nghĩ và làm như tính cách trời sinh, mọi sự đều nghĩ cho người khác, sống cho người khác. Mẹ cũng không có cơ hội chiêm nghiệm như thế là đúng hay sai, bởi bà đã ra đi khi chưa kịp nhìn lại…Năm tháng hiện hữu của mẹ ngắn ngủi, nhưng mẹ sống trong chúng tôi và những người biết bà rất dài, rất lâu với một khuôn mặt hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sống cho người khác, được yêu hết mình.Và những đứa con của mẹ cũng hạnh phúc mỗi khi nhớ về người.